Mà hôm nay –
Mình vẫn nằm trên khuỷu tay hắn nhưng mà cánh tay nàng lại ôm lấy cổ Bùi
Vân Khiêm.
Thẩm Xu nhìn tay mình nuốt nước miếng, nàng sẽ không ôm Bùi Vân Khiêm
ngủ cả một đêm đấy chứ?
Nghĩ vậy, Thẩm Xu nhanh chóng thu tay ngồi dậy.
Tiếp theo, bên tai truyền tới một tiếng cười khẽ.
Thẩm Xu quay đầu lại, Bùi Vân Khiêm đang dùng cánh tay chống đầu sâu xa
nhìn nàng, dáng vẻ như bị nàng chiếm tiện nghi.
“Bây giờ mới nhớ phải thẹn thùng?”
Bùi Vân Khiêm nhướn mày, khoé miệng như cười như không, ánh mắt dừng
trên mặt Thẩm Xu, kéo dài âm điệu, “Tối qua sao thần lại không thấy công
chúa hạ thủ lưu tình chút nào?”
“?” Trong lòng Thẩm Xu nhảy dựng, bỗng nhiên nổi lên cảm giác tội ác, chẳng
lẽ nàng thật sự đã làm gì với Bùi Vân Khiêm, sau đó giống như bội tình bạc
nghĩa?
Không chờ Thẩm Xu nói chuyện đã thấy vẻ mặt bất bình của Bùi Vân Khiêm
trầm giọng nói, “Công chúa đúng là nhẫn tâm, nhanh như vậy đã không thừa
nhận?”
Lời trong lời ngoài đều ám chỉ tối qua hắn đã bị nàng chiếm tiện nghi rất lớn.
Thấy vẻ mặt mờ mịt của Thẩm Xu, khoé miệng Bùi Vân Khiêm cong lên một độ
cong không dễ phát hiện, hắn thở dài đứng dậy làm bộ làm tịch nói, “Thôi!
Không thừa nhận cũng không sao, dù sao thì đây cũng không phải lần đầu
công chúa giở trò với thần.
”
Giở… giở trò? Còn không phải lần đầu tiên?
Thẩm Xu sửng sốt, nàng ngủ vẫn luôn an phận mà, sao có thể làm cái gì với
Bùi Vân Khiêm được chứ!
Nhưng vừa rồi mới ngủ dậy, đúng là nàng tận mắt nhìn thấy mình lăn vào
ngực Bùi Vân Khiêm, cánh tay cũng ôm lấy cổ hắn.
Thẩm Xu khẽ nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia hoài nghi, nhất thời cũng
không biết nên làm gì, chẳng lẽ trùng sinh lại đời này, thói quen của nàng cũng
đã thay đổi rồi sao?
Nghĩ vậy, Thẩm Xu ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Vân Khiêm, kiên nhẫn nói,
“Trước kia đi ngủ ta không có thói quen ôm người lung tung.
”
Bùi Vân Khiêm nhướn mày, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Đương nhiên nàng không có.
Nếu như thật sự có thì còn nói gì nữa?
Bùi Vân Khiêm bất động thanh sắc, rất có hứng thú ý bảo nàng nói tiếp.
Lông mi Thẩm Xu giật giật, khẽ mím môi, cẩn thận mở miệng, “Đêm qua, ta
ngủ có động tới vết thương của tướng quân không?”
Bùi Vân Khiêm khẽ ‘hừ’ một tiếng làm bộ khó xử, ánh mắt nhìn Thẩm Xu không
rõ ý tứ.
Thấy thế, Thẩm Xu nghiêng người muốn kiểm tra vết thương của Bùi Vân
Khiêm thử, “Chạm vào rồi sao? Để ta xem thử.
”
Bùi Vân Khiêm ngăn nàng lại, “Không sao.
”
Thẩm Xu nhíu mày, tuy rằng Bùi Vân Khiêm nói vậy nhưng nàng nhìn thấy
miệng vết thương của Bùi Vân Khiêm vẫn được băng bó y nguyên như hôm
qua, cũng không thấm máu mới yên lòng.
Tuy rằng đêm qua không động tới vết thương của Bùi Vân Khiêm, nhưng nếu
như nàng thật sự ôm người lung tung lúc ngủ, chưa biết chừng lúc nào đó sẽ
đụng tới hắn.
Trầm mặc một lúc, Thẩm Xu ngẩng đầu nhìn Bùi Vân Khiêm nghiêm trang nói,
“Nếu không, đêm nay ta ngủ dưới giường, nếu tướng quân không thoải mái có
thể gọi ta…”
“Vậy không được.
”
Thẩm Xu còn chưa nói xong đã bị Bùi Vân Khiêm cắt lời.
Không chờ Thẩm Xu mở miệng, Bùi Vân Khiêm đã nói tiếp, “Quá phiền phức.
”
“…” Thẩm Xu không biết nói gì nữa, quay đầu cầm quần áo mặc, không để ý tới
Bùi Vân Khiêm.
Chờ mặc xong quần áo rồi, Thẩm Xu mới nhớ ra hôm nay có chuyện quan
trọng phải làm, cần phải ra khỏi phủ một chuyến, cũng không biết Bùi Vân
Khiêm có cho nàng đi không.
Nàng xoay người lại thăm dò hỏi, “Tướng quân.
”
Bùi Vân Khiêm ngẩng đầu nhìn nàng.
Thẩm Xu mím môi, không dám nhìn hắn, “Hôm nay ta muốn ra khỏi phủ một
chuyến.
”
Một lúc lâu, Thẩm Xu cũng không nghe thấy Bùi Vân Khiêm nói chuyện, nàng
vừa định giải thích mình ra ngoài làm gì đã nghe thấy Bùi Vân Khiêm nhàn
nhạt ‘ừm’ một tiếng, “Biết rồi, để Chu Tước đi theo người.
”
Nghe vậy, trên mặt Thẩm Xu vui vẻ ngẩng đầu nhìn hắn nói, “Cảm ơn tướng
quân, vậy ta ra ngoài trước.
”
Nói xong, không đợi Bùi Vân Khiêm trả lời đã vui mừng chạy ra ngoài.
Nhìn bóng dáng Thẩm Xu, khoé miệng Bùi Vân Khiêm lộ ra một nụ cười dịu
dàng.
Hắn chưa kịp đứng dậy, bên ngoài đã truyền tới tiếng gõ cửa, Bùi Vân Khiêm
tưởng là Thẩm Xu, mở miệng hỏi, “Quên thứ gì sao?”
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy giọng nam ngoài cửa nói, “Tướng quân, Tưởng cô
nương đã trở lại rồi.
”