Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm khẽ nhíu mày không thể phát hiện, sắc mặt âm trầm
lạnh lùng nói, “Biết rồi.
”
Bùi Vân Khiêm đáp lại nhưng người ngoài cửa nửa ngày sau cũng không đi,
hắn lạnh lùng nhìn sang, “Còn có việc.
”
Thấy thế, gã sai vặt ngoài cửa run cầm cập, lắp bắp nói, “Tướng… tướng quân,
Tưởng cô nương nói đợi ngài ra cửa đón nàng, nếu không… nếu không…”
“Nếu không cái gì?”
Gã sai vặt vội vàng quỳ xuống, “Nếu không… nàng sẽ không vào.
”
Bùi Vân Khiêm thu hồi ánh mắt, mặt không đổi sắc cười lạnh một tiếng, “Vậy
kêu nàng ta không cần vào nữa là được.
”
Thấy sắc mặt của Bùi Vân Khiêm, gã sai vặt nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt
đất, vội vàng chạy ra ngoài cửa phủ còn bị té nhào lộn một vòng, chỉ sợ ở lại
thêm chốc nữa là mạng sống cũng không còn.
Người ngoài cửa đi rồi, Bùi Vân Khiêm mới đứng dậy thay quần áo, bởi vì bị
thương nên đã mấy ngày không thể xử lý công việc, hôm nay cũng nên để ý
việc trong quân doanh rồi.
Không bao lâu, Tần Tuần xuất hiện ở cửa, “Tướng quân, phu nhân ra ngoài rồi.
”
Bùi Vân Khiêm có chút ngoài ý muốn, “Sớm vậy sao? Không ăn sáng sao?”
Tần Tuần lắc đầu, “Không ạ.
”
Bùi Vân Khiêm nhíu mày, nha đầu này muốn làm việc gì mà đi vội vàng tới mức
điểm tâm sáng cũng không ăn?
Sắc mặt hắn trở nên âm trầm, lạnh lùng nói, “Có phái người theo sau không?”
“Bẩm tướng quân, Chu Tước đã đi cùng phu nhân ra khỏi cửa, thuộc hạ cũng
đã phái thêm vài người âm thầm đi theo.
”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm gật đầu, chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Toàn bộ kinh thành cũng không tìm ra người nào có thân thủ tốt hơn Chu
Tước, có Chu Tước bảo vệ nàng hắn cũng yên tâm hơn nhiều.
“Cách một canh giờ báo cáo hành tung của phu nhân một lần.
”
Tần Tuần khom người, “Vâng, tướng quân.
”
Dừng một chút, Tần Tuần muốn nói lại thôi, “Tướng quân, Tưởng cô nương…”
Bùi Vân Khiêm híp mắt, “Nàng ta chưa về.
”
“Đã về, chỉ là…” Tần Tuần không dám đáp lời.
Ba năm trước đây, Bùi Vân Khiêm mang Tưởng cô nương từ ngoài trở về, người
trong phủ đều cho rằng tương lai nàng ta sẽ trở thành nữ chủ nhân của phủ
tướng quân, dù sao thì đã nhiều năm như vậy Bùi Vân Khiêm cũng không cho
bất kì nữ nhân nào sắc mặt tốt, cũng chỉ có Tưởng cô nương mới có thể đứng
gần tướng quân trong vòng ba thước, vậy nên ai cũng hầu hạ nàng ta như nữ
chủ nhân.
Từ trước đến nay, mỗi năm Tưởng cô nương sẽ đến chùa Hàn Sơn ở ba tháng,
tháng tư mới quay về phủ, có lẽ năm nay biết được Bùi Vân Khiêm thành hôn
nên mới trở về gấp gáp như vậy.
Vừa rồi Tần Tuần đứng hầu ở cửa, chính tai nghe thấy gã sai vặt truyền lời,
cũng thấy Tưởng cô nương bộc phát tính tình ở cửa một hồi rồi hừng hực trở
về.
Thấy Tần Tuần không nói gì, Bùi Vân Khiêm giương mắt lạnh lùng liếc qua, “Ấp
a ấp úng cái gì?”
Sắc mặt Bùi Vân Khiêm như vậy, Tần Tuần cũng trở nên nhút nhát, ngay cả tay
cầm bội kiếm cũng vô thức thu lại.
“Bẩm tướng quân, vừa rồi Tưởng cô nương bộc phát tính tình ở cửa phủ, bây
giờ hình như còn khóc lóc náo loạn muốn tuyệt thực ở Nam Uyển.
”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm nhíu mày, trên mặt mang theo vài phần không kiên
nhẫn, “Tuyệt thực? Nói với nàng ta, nếu không muốn ăn sau này cũng đừng ăn
nữa, cho người huỷ luôn phòng bếp nhỏ ở Nam Uyển.
”
Vẻ mặt Tần Tuần khó xử, cẩn thận nói, “Tướng quân, trùng hợp là hôm nay phu
nhân cũng không ở đây, nếu như buổi tối phu nhân ở lại mà Nam Uyển bên kia
vẫn có vấn đề, chỉ sợ…”
Nếu Tần Tuần không nói thì hắn cũng đã quên, Bùi Vân Khiêm bất đắc dĩ đưa
tay lên xoa g*** h** ch*n mày.
Một lúc sau, hắn đứng dậy đi tới bên kia, “Biết rồi, nói với nàng ta muộn một
chút nếu ta rảnh thì sẽ tới Nam Uyển, kêu nàng ta bớt làm loạn chút.
”
Tần Tuần lên tiếng, cả người đổ mồ hôi lạnh, quả nhiên vẫn là địa vị của phu
nhân trong lòng tướng quân nhiều hơn, phục hồi lại tình thần, Tần Tuần vội
vàng chạy đi.
Chạng vạng, Bùi Vân Khiêm mới xử lý xong việc, vừa mới chuẩn bị đứng dậy đi
tới Nam Uyển thì nghe được tiếng gõ cửa.
Bùi Vân Khiêm tưởng Tần Tuần đã trở về, “Vào đi.
”
Người bên ngoài đẩy cửa, thấy rõ người tới, lông mày Bùi Vân Khiêm nhíu lại.
“Vân Khiêm ca ca.
”
Bùi Vân Khiêm thu hồi ánh mắt, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, cúi đầu
làm việc của mình, lạnh nhạt nói, “Trở lại rồi sao.
Năm nay sao không ở nhiều thêm một chút.
” Ta cũng cần thời gian thanh tịnh.
“Năm nay trên núi hơi lạnh, vài ngày trước đó còn nhiễm phong hàn.
”
Nói rồi, Tưởng Diệu đưa khăn tay lên che ở bên miệng ho nhẹ vài tiếng.
Mí mắt Bùi Vân Khiêm cũng không nâng lên, nhàn nhạt, “Thế sao? Vậy không
tìm lang trung mà còn tìm ta làm gì?”
Nghe vậy, sắc mặt Tưởng Diệu cứng đờ, xấu hổ đứng yên tại chỗ.
Một lúc sau, nàng ta mới tiến về phía trước, đi tới bên bàn Bùi Vân Khiêm dịu
dàng nói, “Nghe nói mấy ngày trước Vân Khiêm ca ca đã cưới Linh An công
chúa?”
Bùi Vân Khiêm lạnh nhạt ‘ừm’ một tiếng, động tác trên tay không ngừng mà
làm việc của mình.
Nghe vậy, hốc mắt Tưởng Diệu đỏ bừng, nhìn Bùi Vân Khiêm muốn nói lại thôi.
Bùi Vân Khiêm không nhìn cũng dáng vẻ bây giờ của Tưởng Diệu là thế nào, từ
lúc nàng ta tiến vào thư phòng, lông mày của Bùi Vân Khiêm không hề giãn ra,
hắn ghét nhất là dáng vẻ bây giờ của Tưởng Diệu vô cùng kệch cỡm, nếu
không phải vì người kia nhờ vả, sợ là hắn đã đá văng người này ra ngoài từ lâu.
Bùi Vân Khiêm không hề kiên nhẫn, “Có chuyện thì nói, không có ra ngoài!”
Nghe vậy, Tưởng Diệu nhíu mày, lần này trở về, thái độ của Bùi Vân Khiêm với
nàng ta dường như ác liệt hơn một chút, nhưng thế thì sao chứ, ai kêu hắn nợ
nàng ta một mạng.
“Vân Khiêm ca ca, đêm qua muội mơ thấy ca ca của muội.
”
Nghe Tưởng Diệu nhắc tới người kia, Bùi Vân Khiêm cũng có chút phản ứng,
ngẩng đầu lạnh lùng, “Mơ thấy cái gì?”
Thấy Bùi Vân Khiêm cuối cùng cũng nhìn mình, hai mắt Tưởng Diệu đỏ bừng,
khẽ nói, “Ca ca hỏi muội sống có tốt không.
”
Bùi Vân Khiêm hừ lạnh một tiếng rồi thu hồi ánh mắt, lười nhìn Tưởng Diệu
diễn kịch.
Tưởng Diệu không chú ý tới vẻ chán ghét trong mắt hắn mà nói tiếp, “Muội nói
muội sống rất tốt, Vân Khiên ca ca cũng đối xử rất tốt với muội.
”
Không chờ Tưởng Diệu nói xong, Bùi Vân Khiêm đã lạnh lùng cắt lời, “Nếu như
không có chuyện gì thì ngươi trở về đi.
”