Nghe vậy, Phùng Thái hậu nghiêng người dựa vào trên bàn, một tay chống đầu
chậm rãi mở miệng, “Tạm thời thì không được, nhưng ai gia cam đoan với
ngươi, Thẩm Việt bây giờ vẫn sống tốt, ngươi yên tâm đi, ai gia đã mời thái y từ
sớm, lúc này có lẽ Thẩm Việt đã tung tăng nhảy nhót ăn kẹo ở phía sau điện”
Đôi mắt Thẩm Xu xẹt qua một tia khác thường, con ngươi tinh xảo sắc bén
nhìn Phùng Thái hậu một lúc cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Thấy thế, bà ta cười nhạt, “Bây giờ ngươi chỉ có thể lựa chọn tin tưởng ai gia,
không phải sao?”
Không chờ Thẩm Xu nói chuyện, Phùng Thái hậu đã mở miệng nói tiếp, “Nếu
như còn có lần tiếp theo, ai gia không thể đảm bảo lần sau đứng trước mặt
người chính là Thẩm Việt tung tăng nhảy nhót hay là một khối thi thể đã
lạnh đâu”
Phùng Thái hậu lạnh lùng liếc qua, ngữ khí uy h**p không hề che giấu.
Một lúc lâu sau, Thẩm Xu cười khẽ lên tiếng đáp ứng.
Thấy Thẩm Xu đã đồng ý, khoé miệng Phùng Thái hậu xẹt qua ý cười, nâng tay
khẽ xoa ấn đường*, mở miệng nói, “Được rồi, hôm nay ai gia cũng mệt mỏi,
ngươi trở về đi”
(*khoảng cách giữa hai lông mày)
Nói rồi, Phùng Thái hậu chậm rãi được Tạ Yến Thanh đỡ dậy, đi vào tẩm cung.
Thẩm Xu cúi đầu hành lễ, “Cung tiễn Thái Hậu nương nương”
Dịu dàng trước sau như một nhưng hai mắt lại lộ ra sự lạnh lẽo.
Một lúc lâu sau, Thẩm Xu khẽ thở phào nhẹ nhõm, cất cuốn sách trên tay, xoay
người ra khỏi Phượng Loan cung.
Ngoài cửa Phượng Loan cung, Tần Tuần sớm đã chờ ở cửa, thấy Thẩm Xu ra
lập tức khom người, “Phu nhân, tướng quân bảo thuộc hạ chờ phu nhân ở đây”
Thẩm Xu nắm chặt cuốn sách ở ống tay áo, giương mắt nhìn qua, “Tướng quân
đâu rồi?”
“Tướng quân có việc cần xử lý, bảo thuộc hạ đi đón phu nhân trước”
Thẩm Xu không nghĩ nhiều, tuỳ ý gật đầu rồi đi theo Tần Tuần.
Đi được một nửa, Thẩm Xu mới phát hiện, Tần Tuần không đưa nàng ra khỏi
cung mà là đi về hướng Ngự Hoa Viên.
Thẩm Xu dừng bước, “Tần Tuần, chúng ta đi đâu đây?”
Tần Tuần cung kính nói, “Phu nhân đừng nóng vội, là tướng quân phân phó
đưa người tới Ngự Hoa Viên chờ”
Đang nói, Tần Tuần đưa Thẩm Xu tới nơi rồi tiếp tục, “Thuộc hạ vẫn còn có việc
phải làm, phu nhân đợi một lát là có thể gặp được tướng quân”
Nói xong, không chờ Thẩm Xu đáp lại đã vội vã rời đi.
Thẩm Xu nhíu mày, nhưng vẫn theo lời Tần Tuần nói đứng tại chỗ chờ Bùi Vân
Khiêm.
Nhưng qua nửa canh giờ cũng không thấy bóng dáng hắn đâu, nếu không phải
là Tần Tuần đưa nàng tới đây, nàng sợ rằng đã bị ai lừa rồi.
Vốn dĩ Thẩm Xu đã bị lời nói của Phùng Thái hậu làm cho tinh thần và thể xác
mệt mỏi, hiện tại lại bị Bùi Vân Khiêm bắt ở đây chờ cả nửa ngày, trên người
còn mang theo một quyển sách ‘cấm’, bây giờ nàng không có kiên nhẫn chờ
đợi, xoay người muốn đi vào sâu trong Ngự Hoa Viên tìm người.
Chưa đi được bao lâu, bên tai đã truyền tới tiếng cười khẽ, bước chân Thẩm Xu
ngừng lại, giương mắt đã trông thấy ở núi giả cách đó không xa có một bóng
dáng quen thuộc, trước mặt còn có một vóc dáng thấp hơn Bùi Vân Khiêm khá
nhiều, chỉ là hơn nửa thân mình của người nọ đều ẩn sau núi giả, Thẩm Xu
nhìn không rõ, chỉ mơ hồ cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhất thời lại không
nghĩ ra ai.
Thẩm Xu ghé sát lại một chút, không nghe rõ hai người bọn họ đang nói cái gì,
chỉ mơ hồ cảm nhận được sắc mặt Bùi Vân Khiêm không tốt lắm, khuôn mặt
lạnh lùng nhíu chặt lông mày, môi mỏng không ngừng khép mở không biết
đang nói chuyện gì.
Thấy thế, Thẩm Xu lại tiến thêm vài bước, không cẩn thận làm rớt đá trên núi
giả xuống đất, phát ra tiếng vang không nhỏ, nàng nhanh chóng trốn phía sau
núi giả.
Bùi Vân Khiêm nghe thấy âm thanh này lập tức lạnh lùng đưa mắt nhìn qua,
vừa hay thấy được một màn Thẩm Xu hoảng loạn trốn tránh.
Mà người trước mặt Bùi Vân Khiêm sau khi nhìn thấy Thẩm Xu lại theo bản
năng lui về phía sau núi giả, che giấu toàn bộ thân mình.
Rồi sau đó lại thấp giọng nói thêm vài câu với Bùi Vân Khiêm mới nhanh
chóng biến mất ở phía cuối Ngự Hoa Viên.
Người nọ đi rồi, Bùi Vân Khiêm đứng yên tại chỗ, một lúc sau mới nhấc chân
bước đi.
Hắn đứng phía sau núi giả mà Thẩm Xu đang trốn, một lúc sau mới nhàn nhạt
lên tiếng, “Tới cũng tới rồi, trốn làm gì?”
Nghe vậy, trái tim Thẩm Xu đột nhiên trầm xuống, nàng chậm rãi dịch bước đi
ra khỏi núi giả, thấp giọng gọi một tiếng, “Tướng quân”
Bùi Vân Khiêm cúi đầu nhìn nàng, khẽ ‘ừm’ một tiếng.
“Tướng quân, Diệp thần y có nói đệ đệ của ta sao không?”
“Duệ Vương điện hạ không sao hết, chỉ bị nhiễm phong hàn, nghỉ ngơi mấy
ngày là sẽ khoẻ”