Trùng Sinh Ta Cưới Người Khác

Chương 55



Sẵn sàng

Nghe Bùi Vân Khiêm nói vậy, Thẩm Xu mới yên lòng, không biết vì sao chỉ cần

là những điều Bùi Vân Khiêm đều khiến nàng tin tưởng vô điều kiện.

Hôm nay tiến cung, người nên gặp hay không nên gặp Bùi Vân Khiêm đều đã

gặp cả, thấy dáng vẻ tâm sự nặng nề của Thẩm Xu, một lúc lâu cũng không nói

gì, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay Thẩm Xu, dịu dàng mở miệng, “Sắc trời không

còn sớm nữa, nên hồi phủ rồi”

Nghe vậy, cuối cùng Thẩm Xu cũng khôi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn về

phía Bùi Vân Khiêm, khoé miệng cười nhạt một cái, nhẹ nhàng gật đầu.

Chiều hôm buông xuống, xe ngựa chậm rãi dừng ở phủ tướng quân.

Thẩm Xu được Bùi Vân Khiêm đỡ xuống xe ngựa, nhưng nàng đợi một lúc lâu

cũng không thấy hắn xuống.

Nàng xoay người lại, ngẩng đầu nhìn qua, trong mắt lộ ra nghi hoặc, “Tướng

quân không xuống sao?”

Nghe vậy, lông mi Bùi Vân Khiêm run run, rũ mắt nhàn nhạt nói, “Bổn tướng

quân đột nhiên nhớ ra còn có việc cần xử lý, người vào trong trước đi, muộn

một chút thần sẽ trở về”

Thẩm Xu ‘ồ’ một tiếng, thu hồi ánh mắt khẽ gật đầu, được Lâm Lãng sớm đã

đợi ở cửa đỡ về phòng.

Ngoài xe ngựa, Tần Tuần nghe thấy Bùi Vân Khiêm nói còn có việc cần xử lý thì

có chút sững sờ, một lúc sau mới khôi phục tinh thần xoay người nhìn hắn,

“Tướng quân còn có việc gì cần xử lý?”

Thẩm Xu đi rồi, sắc mặt Bùi Vân Khiêm trầm xuống trong nháy mắt, đưa tay

kéo màn xe ngựa, lạnh giọng nói hai chữ, “Tiến cung”

Sáng sớm Lâm Lãng đã biết Thẩm Xu và Bùi Vân Khiêm cùng vào cung, đã

chuẩn bị sẵn bữa tối trước khi hai người trở về.

Nhưng hôm nay Thẩm Xu nhìn một bàn mỹ vị cũng không nhấc tay nổi, quyển

sách dưới ống tay áo như một quả bom nổ chậm, cuộc sống thoải mái mà

nàng đã dần thay đổi.

Từ khi nàng trở về, Lâm Lãng phát hiện ra Thẩm Xu vẫn luôn tâm sự nặng nề,

bữa tối nàng ấy chuẩn bị cũng đều là món Thẩm Xu thích ăn, nhưng hôm nay

Thẩm Xu chưa ăn được mấy miếng đã buông đũa, ngồi ngây người trong

phòng mấy canh giờ liền.

Lâm Lãng cho rằng Thẩm Xu lo lắng cho Thẩm Việt nên cũng không nói nhiều,

thu dọn đồ ăn trên bàn rồi tới phòng bếp làm điểm tâm ngày thường Thẩm Xu

thích ăn, miễn cho ban đêm Thẩm Xu đói bụng.

Nhưng tâm trí Thẩm Xu bây giờ hoàn toàn đặt ở ‘chứng cứ’ trên tay, mỹ vị điểm

tâm trong mắt nàng cũng rất vô vị.

Thẩm Xu ngồi ở trên giường, trong đầu không ngừng nghĩ tới lời nói của Phùng

Thái hậu ngày hôm nay, nàng cảm giác như đã quên mất thông tin nào đó,

nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.

Phùng Thái hậu không thể nào chỉ có đúng một cái ‘chứng cứ’ này, bây giờ

nàng và bà ta khắc chế lẫn nhau, nhưng tất nhiên rằng bà ta không hề tin

tưởng nàng, vậy nên nếu nàng đoán không sai, ‘chứng cứ’ trên tay nàng sớm

đã có người nhân lúc bọn họ tiến cung mà đặt trong thư phòng Bùi Vân Khiêm,

mà Phùng Thái hậu hôm nay nói ra điều này chỉ là để thử nàng mà thôi.

Nghĩ vậy, cuối cùng Thẩm Xu cũng biết mình quên mất cái gì, không dám trì

hoãn, nhân lúc Bùi Vân Khiêm còn chưa trở về chạy tới thư phòng của hắn.

Nhưng nàng không biết, chân trước vừa tránh người vào trong thư phòng, sau

lưng đã có người không chờ được mà tố giác nàng với Bùi Vân Khiêm.

Một bên khác, sau khi Bùi Vân Khiêm xuống xe ngựa đã vội vàng đi tới thư

phòng, nghĩ đến những gì tra được trong cung, hắn híp mắt.

Không ngờ Phùng Thái hậu lại dám động tay động chân trong phủ của hắn,

xem ra gần đây nhân lúc hắn bận rộn mà đã trà trộn, dạo này hắn chỉ lo cho

Thẩm Xu mà không để ý đến việc trong triều, nhiều người đã quên mất hắn là

ai!

Bây giờ cần cho ai đó nhớ lại rồi.

Đang suy nghĩ, Bùi Vân Khiêm từ xa đã thấy Thẩm Xu rón rén vào trong thư

phòng của hắn.

Bùi Vân Khiêm híp mắt, trong lòng đột nhiên trùng xuống, giống như có một

cục đá lớn đánh thẳng vào lòng, bàn tay dưới ống tay áo không tự giác siết

chặt, gân xanh nổi lên, đôi mắt đỏ bừng nhìn bóng dáng Thẩm Xu.

Thẩm Xu, nàng đừng khiến ta thất vọng.

Trên đời này ai cũng có thể phản bội ta, chỉ có nàng là không thể.

Tần Tuần vẫn luôn theo sát bên cạnh Thẩm Xu, tất nhiên cũng thấy Thẩm Xu

cố ý tránh người lặng lẽ vào trong thư phòng.

Hắn cân nhắc một lúc rồi mới mở miệng, “Tướng quân… phu nhân…”

Trên mặt Bùi Vân Khiêm không có biểu tình gì, nhàn nhạt nói, “Qua đó xem

xem”

Dưới ánh trăng, Bùi Vân Khiêm và Tần Tuần đứng ngoài cửa sổ, lạnh lùng nhìn

Thẩm Xu đang tìm kiếm lung tung trong thư phòng.

Một lúc lâu sau, khi hắn thấy rõ Thẩm Xu đang làm gì, khoé miệng Bùi Vân

Khiêm chậm rãi cong lên, bàn tay nắm chặt dưới ống tay áo cũng dần thả lỏng.

“Đi thôi”

Nghe vậy, Tần Tuần sửng sốt, “Tướng quân sợ rút dây động rừng?”

Trong mắt Bùi Vân Khiêm chan chứa thâm tình, khoé miệng cong cong.

“Không phải, ta sợ doạ đến nàng”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.