Mùa xuân tháng ba, hoa đào nở rộ.
Thẩm Xu đứng trước gương đồng trong cung Vị Ương, giá y đỏ rực rỡ được
dùng tơ vàng thêu hoa văn phượng hoàng vô cùng sinh động, váy dài quét đất
giống như một đoá mẫu đơn nở rộ.
Gương đồng phản chiếu khuôn mặt như hoạ, làn da trắng như tuyết, trang
điểm kiều diễm, mũ phượng trên đỉnh buông tua đầu che khuất nửa khuôn mặt
nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra là một mỹ nhân hiếm có, chỉ là đôi con ngươi
kia lại ảm đạm không chút gợn sóng.
Hôm nay là mười lăm tháng ba, là ngày Thẩm Xu xuất giá, đời này nàng không
phải gả cho Thiền Vu Hung nô nữa, mà là Trấn Quốc Đại tướng quân – Bùi Vân
Khiêm.
Đêm đó Thẩm Xu vốn chỉ định tìm một cái cớ, nếu như nàng bị bệnh nặng, Bắc
Lâm nhất định không thể đưa một con ma ốm hoặc một công chúa tàn tật đi
hoà thân được.
Chỉ là, nàng không nghĩ tới lúc ấy Bùi Vân Khiêm sẽ xuất hiện ở cửa tẩm cung
của mình.
Nhìn bản thân mình trong gương, Thẩm Xu nhịn không được đưa tay sờ mũ
phượng trên đầu.
Hai đời, Bùi Vân Khiêm trời xui đất khiến cứu nàng ba lần, bây giờ nếu không
có Bùi Vân Khiêm, sợ là nàng lại phải giẫm lên vết xe đổ.
Nghĩ đến lời nói vội vàng của mình ngày đó, Thẩm Xu hơi rũ mắt, như thế nghĩa
là Bùi Vân Khiêm có ơn với nàng, nếu là lấy thân báo đáp chưa chắc đã không
thể.
Thấy Thẩm Xu nhìn gương đồng cả ngày không nói một lời, trong lòng Lâm
Lãng có chút hụt hẫng, ở một bên trộm lau nước mắt không dám để nàng thấy.
Ngày ấy Thẩm Xu rơi xuống nước, nghe những lời Kính An công chúa nói, Lâm
Lãng lo lắng suốt đêm không ngủ, mãi cho đến buổi chiều hôm sau thánh chỉ
tứ hôn đưa tới, nàng ấy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng chờ tới lúc phản
ứng kịp lại run sợ trong lòng.
Mặc dù Thẩm Xu không tới Hung Nô hoà thân như lời Kính An công chúa nói,
nhưng lại bị chỉ hôn cho đại tướng quân quyền khuynh triều đình Bùi Vân
Khiêm.
Vị Bùi đại tướng quân này tiếng tăm lừng lẫy, cũng là nhân vật khiến người ta
kinh diễm, mấy năm trước quét ngang cơn sóng Bắc Cương rồi lại bình định
chiến loạn, từ đó được phong làm Trấn Quốc Đại tướng quân.
Nhưng hôm nay Bùi Vân Khiêm quyền khuynh triều đình, tay cầm trọng binh,
công cao hơn núi, người muốn lấy mạng hắn đâu đâu cũng có, không nói đến
Thẩm Xu gả qua đó có bị liên luỵ hay không, chỉ là riêng thanh danh máu lạnh
vô tình, vui buồn bất thường của vị tướng quân này cũng đủ làm người ta tránh
còn không kịp.
Nghe nói mấy năm trước có quan viên trong triều muốn nịnh bợ Bùi đại tướng
quân, đưa con gái mình vào trong phòng hắn, vốn tưởng rằng sẽ có chuyện tốt,
lại không nghĩ đến ngày thứ hai có người gặp được vị ‘mỹ nhân’ kia ở bãi tha
ma, nghe nói tay chân đều bị chặt đứt, chết rất thảm.
Từ đó về sau, toàn bộ kinh thành đều biết, Bùi đại tướng quân không chỉ vui
buồn thất thường, mà còn không gần nữ sắc, sau này cũng không còn ai dám
đánh chủ ý như vậy lên người hắn nữa.
Lúc biết được Thẩm Xu phải gả cho Bùi Vân Khiêm, Lâm Lãng giống như bị
người ta đánh một gậy vào đầu, mãi tới bây giờ vẫn chưa khôi phục lại tinh
thần.
Mà hiện giờ, tiếng khóc trầm thấp nức nở trong điện hết lần này tới lần khác
vang lên, ai không biết còn tưởng rằng đang có tang sự.
Hai đời chủ tớ tình nghĩa, sao Thẩm Xu không biết suy nghĩ trong lòng Lâm
Lãng thế nào, chỉ là chuyện trùng sinh này nàng cũng không biết giải thích ra
sao, lỡ như có người khác biết được sợ là sẽ coi nàng như yêu nghiệt, đến lúc
đó càng hết đường chối cãi.
Đang suy nghĩ, cửa nội điện đã bị người ta đẩy ra, giương mắt nhìn qua, Thẩm
Diên đang đứng ở cửa cười như tắm mình trong gió xuân.
“Chúc mừng đại hôn của tỷ tỷ, tuy rằng tỷ tỷ không tới Hung Nô hoà thân nữa,
nhưng có thể gả cho Trấn Quốc Đại tướng quân cũng là phúc khí mà đời trước
tỷ tỷ tu luyện được.
”
Nói tới đây, nàng ta cố ý dừng lại một lát, trên mặt không che giấu đắc ý và
trào phúng, bước lên nói tiếp, “Chẳng qua muội muội nghe nói Bùi Đại tướng
quân hỉ nộ vô thường, từ trước đến nay không gần sắc nữ, tỷ tỷ cũng nên cẩn
thận.
”
Ý tứ của Thẩm Diên sao nàng lại không hiểu được, nhưng bây giờ nàng cũng
không muốn để ý tới châm chọc mỉa mai của Thẩm Diên, chỉ lạnh nhạt trả lời
một câu, “Không nhọc muội muội lo lắng.
”
Thấy Thẩm Xu như thế, Thẩm Diên âm thầm mắng một câu trong lòng, cũng
chỉ có mỗi cái mặt mũi như thế, dù sao đại danh Bùi Vân Khiêm vang xa như
sấm bên tai, có khuôn mặt thanh phong tễ nguyệt thì sao chứ, lại không gần
nữ sắc, ai biết có phải đoạn tụ hay không? Nàng ta còn nghe nói Bùi Vân
Khiêm thích nhất là tra tấn người, bây giờ Thẩm Xu gả qua đó, không biết
chừng còn không qua nổi đêm đại hôn.