Ánh sáng mặt trời chiếu lên da dẻ trơn bóng của anh ta, phản chiếu ánh sáng
mê người
Anh ta nhìn Chu Thiến, đôi mắt thâm thúy chợt lóe ra ánh sáng trong suốt, đôi
môi trầm gợn lên nụ cười gợi cảm.
Chu Thiến vừa sợ vừa hoảng, còn cả cảm xúc khác lạ khó nói khiến tim cô đập
loạn, điên cuồng mà đập.
Anh ta từng bước đi tới, cô từng bước lùi về phía sau. Chậm rãi bị anh ta dồn
tới góc tường, không còn chỗ lui
Anh ta nghiêng người, vươn đôi tay rắn chắc gác lên tường, vây Chu Thiến vào
giữa. Hơi thở nóng rực phun lên mặt cô từng đợt, cô cảm giác nổi da gà.
Bất giác cô vươn tay chống trên lồng ngực anh, định đẩy Triệu Hi Thành ra
xa nhưng bàn tay nóng rực, mơ hồ có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh
mẽ khiến tim cô cũng đập loạn
Chu Thiến như bị điện giật, thu tay về, mặt như bị lửa đốt nóng bừng.
Triệu Hi Thành nhân cơ hội tiến tới, lồng ngực rắn chắc dính sát vào cô, hơi
thở dồn dập, ánh mắt nóng bỏng. Hai tay Triệu Hi Thành ôm thắt lưng Chu
Thiến, bàn tay nóng bỏng như thiêu đốt da thịt cô. Triệu Hi Thành làm bộ
chuẩn bị hôn cô.
Cô nóng nảy, trong lòng xấu hổ. Lớn như vậy chưa bao giờ bị đàn ông bỡn cợt
như thế. Cô ra sức giãy dụa, hai tay không ngừng đánh Triệu Hi Thành, hét
lớn:
– Đồ sắc lang này, anh buông ra, tôi không phải vợ anh
Lời vừa nói ra, Chu Thiến ngây ngẩn người mà Triệu Hi Thành cũng ngây người.
Anh ta nhìn cô, đột nhiên cười cợt, trong mắt là sự châm chọc, nói:
– Cho dù cô mất trí nhớ cũng không thay đổi được sự thật cô là vợ tôi. Cô
yên tâm, tôi sẽ không bắt cô làm chuyện này. Trước tôi không có hứng thú với
cô, về sau cũng càng không
Triệu Hi Thành buông Chu Thiến, khoanh tay trước ngực, động tác này khiến
cơ bắp của anh lộ rõ, hai điểm hồng dưới cánh tay như ẩn như hiện.
Chu Thiến mặt đỏ bừng. Triệu Hi Thành cười lười nhác:
– Nhưng mà phản ứng của cô thật thú vị. Không, phải nói sau khi mất trí
nhớ, cô trở nên thú vị hơn.
Triệu Hi Thành xoay người đi đến bên tủ quần áo. Cửa tủ mở ra, Chu Thiến mới
biết bên trong còn có khoảng không rộng lớn, hình như là gian phòng thay
quần áo, chia làm hai bên, một bên là quần áo con trai, một bên là con gái.
Những giầy dép, ví da đắt tiền khiến ánh mắt cô mơ hồ.
Triệu Hi Thành vừa mặc quần áo vừa nói:
– Tôi chỉ là muốn thay quần áo ra ngoài thôi
Sau đó nhìn Chu Thiến cười cười, ý tứ rõ ràng: – cô tự đa tình.
Chu Thiến hung hăng lườm Triệu Hi Thành, chẳng thích cũng đùa cợt người ta,
đúng là đồ biến thái!
Anh thay bộ quần áo thoải mái, T-shirt màu đậm, quần cùng màu. Khí chất đàn
ông lại thêm hơi thở thanh xuân, rất đẹp.
Anh thay quần áo rồi đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa, đột nhiên quay người
nói với cô:
– Vậy cô còn nhớ Kiều Tranh không?
Chu Thiến sửng sốt, không hiểu. Kiều Tranh? Tranh cái gì?
Triệu Hi Thành cười lạnh, mắt đen láy lộ vẻ châm chọc, nói:
– Không nghĩ tới có ngày cô quên hắn ta.
Triệu Hi Thành đi ra ngoài, chỉ nghe tiếng bước chân cộp cộp xuống lầu, bỏ lại
Chu Thiến ngây ngẩn đứng đó.
Chu Thiến đi xuống nhà, Dung tẩy đứng trong phòng khách nói với cô:
– Phu nhân, cậu chủ nói tối cậu không về ăn cơm
Chu Thiến quản gì anh ta có về hay không. Tốt nhất là đừng về. Nhớ lại chuyện
đã xảy ra, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
Chu Thiến cười nói với bà:
– Không sao, chúng ta ăn là được rồi. Cơm chiều cần tôi giúp gì không?
Dung tẩu sửng sốt, lập tức cười lắc đầu:
– Không cần, trong nhà có đầu bếp.
Chu Thiến thầm cắn lưỡi, còn có đầu bếp riêng.
Nhàn rỗi vô sự, Chu Thiến nhân cơ hội hỏi dò. Chu Thiến kéo Dung tẩu ngồi
xuống sô pha, hỏi:
– Dung tẩu, bác luôn làm quản gia ở đây sao?
Dung tẩu nói:
– Trước tôi ở nhà lớn, đi theo bà chủ cũng chính là mẹ chồng của cô. Bà
thấy hai người mới cưới kiên quyết muốn ở riêng nên lo lắng, sai tôi đến đây
giúp đỡ.
Đến giúp đỡ? Nói như vậy, nhất cử nhất động của con dâu không thoát khỏi
mắt mẹ chồng rồi
Chu Thiến lại hỏi:
– Trước đây tôi là người như thế nào? Hi Thành nói sau khi mất trí nhớ tôi
thay đổi rất nhiều, tôi rất ngạc nhiên!
Dung tẩu nhìn nhìn Chu Thiến, ánh mắt khôn khéo có chút nghi hoặc:
– Nói cũng lạ, sau khi cô tỉnh lại như đổi thành người khác vậy. Trước kia cô
suốt ngày nhốt mình trong thư phòng, một năm nói chuyện với tôi cũng chẳng
nhiều bằng hôm nay. Với cậu chủ cũng chẳng quan tâm. Ngoài thỉnh thoảng
vui vẻ đi dạo với Văn thư kí thì những lúc khác đều rầu rĩ không vui.
– Văn thư ký? Chu Thiến mặt nhăn nhíu mày, đó là ai?
– Là bạn của cô, cũng là thư kí của cậu chủ.
Lúc này, điện thoại vang lên. Dung tẩu đứng dậy nghe điện thoại. Chu Thiến
lúc này đột nhiên muốn xem thư phòng, xem xem trong đó có gì hấp dẫn Tống
Thiệu Lâm?
Lúc rồi khỏi phòng khách, nghe được Dung tẩu khẽ nói chuyện điện thoại:
– Đúng vậy, đã trở về… chắc chắn mất trí nhớ… cậu chủ ra ngoài…