Chu Thiến tìm được thư phòng.
Thư phòng rất rộng rãi. Một bên tường là cửa thủy tinh, ánh mặt trời chiếu
xuống phản xạ ra ánh hào quang chói lọi
Bên kia là một giá sách lớn, mặt trên toàn sách là sách. Chu Thiến xem, tất cả
đều là sách văn học, cái gì mà thơ cổ, văn cổ. Chu Thiến bĩu môi, không có
hứng thú. Tiểu thuyết còn tạm được.
Cô ngồi xuống bàn bên giá sách, trên bàn là chiếc máy tính mà đèn bàn, thêm
ống đựng bút và chiếc túi màu đen.
Chu Thiến mở ra, bên trong có chiếc ví màu xanh lá cây và di động, cùng với
một số đồ dùng linh tinh của con gái.
Chu Thiến mở ví, bên trong có tập tiền dày, còn cả mấy thẻ ngân hàng và
những giấy tờ tùy thân của Tống Thiệu Lâm. Cô nhìn rồi lại đặt xuống.
Sau đó, cô mở máy tính, muốn qua đó tìm được dấu vết của Tống Thiệu Lâm.
Dù sao cô cũng tạm thời nương nhờ trong cơ thể Tống Thiệu Lâm, hiểu biết cô
ấy một chút cũng không phải là chuyện xấu! Được rồi, cô thừa nhận là cô tò
mò, là cô có thói xấu thích tìm hiểu bí mật của người khác.
Cô tìm kiếm khắp trong máy tính nhưng cũng không tìm được cái gì đáng chú
ý, ngay cả ảnh của Tống Thiệu Lâm cũng không có.
Không bao lâu, một văn bản khiến cô chú ý, Chu Thiến mở ra… nhưng lại khóa
mã! Là sinh nhật của Tống Thiệu Lâm sao? Cô xem chứng minh thư của Tống
Thiệu Lâm rồi gõ vào…
– Trong đó có gì? Tiểu Mạt trợn to mắt nhìn cô.
– Làm sao mình biết được? Căn bản không mở được, sai mật mã! Chu Thiến
thở dài một hơi.
Lúc này, hai người đang ngồi trong quán cà phê sa hoa. Quán cà phê này, trước
kia cho tiền bọn họ cũng tiếc vào. Nhưng giờ không như thế, Chu Thiến sờ sờ
ví da, bên trong có một tập tiền dày.
Tiền này Chu Thiến tiêu thoải mái, giờ cô thay thế Tống Thiệu Lâm sống, trong
lúc đó, mọi phí tổn đương nhiên Tống Thiệu Lâm phải chịu.
Trong không khí tràn ngập mùi hương ngọt ngào, âm nhạc du dương khiến
người ta thư thái vô cùng.
Tiểu Mạt thần bí ghé sát vào Chu Thiến, khẽ hỏi:
– Nha đầu, lần này cậu đúng là vận cứt chó gì thế! Cậu có biết thân phận
của cơ thể này là gì không?
– Là kẻ đã có chồng.
Chu Thiến tức giận, tuy là kẻ có tiền nhưng chẳng còn là khuê nữ thì tốt đẹp gì.
– Là người phụ nữ có chồng vô cùng có tiền! Tiểu Mạt rất khoa trương: –
Cậu biết không? Nhà chồng cậu là tập đoàn Triệu thị nổi tiếng, tài sản hơn một
ngàn triệu. Mà nhà mẹ đẻ cậu cũng không bình thường, là Tống thị chuyên bất
động sản, nắm giữ nhiều bất động sản nhất thành phố này. Giờ cậu chính là kẻ
có tiền thật sự, là phu nhân nhà giàu có
Chu Thiến bĩu môi:
– Thế thì sao? Mình chỉ là nương nhờ thân thể này hưởng thụ một chút cuộc
sống của kẻ có tiền. Sớm hay muộn mình cũng trở về thành Chu Thiến! Mình
còn phải đi tìm anh Tần Tranh
Tiểu Mạt lườm cô:
– Anh Tần Tranh, anh Tần Tranh…Cậu đến đây hai năm đã gặp anh ấy chưa?
Hơn nữa từ đầu đến cuối đều là cậu yêu đơn phương thôi, người ta chỉ coi cậu
là em gái. Anh ấy giờ cũng 27 tuổi, có lẽ đã sớm kết hôn!
Tiểu Mạt không cho là đúng nói tiếp:
– Cậu tỉnh táo lại đi! Tần Tranh chỉ là giấc mơ của cậu mà thôi, cậu vẫn nên
nghĩ làm thế nào để nắm bắt lấy cơ hội này thay đổi cuộc sống của mình đi.
Cho dù sau này cậu trở lại làm Chu Thiến cũng không phải vất vả như trước
nữa. Đúng rồi! Cậu với chồng cậu ở chung thế nào? Hai người có…
Cô cười với vẻ mặt xấu xa
Chu Thiến lườm cô một cái:
– Cậu nghĩ đi đâu thế, sao mình có thể để anh ta chạm vào được. Hơn nữa,
mấy hôm nay anh ta đều không về nhà, trở về cũng chỉ thay quần áo, tắm rửa
thôi. Mình chắc chắn là anh ta có đàn bà bên ngoài. Cậu sớm bỏ ý định lấy
chồng giàu có đi!
Là vì như thế cho nên Tống Thiệu Lâm mới cả ngày rầu rĩ không vui rồi! Cô
uống rượu lái xe có phải cũng vì như thế?
Tiểu Mạt nói:
– Đàn ông lăng nhăng không phải vì có tiền hay không, đó là vấn đề nhân
phẩm. Là chồng cậu tồi tệ thôi! Cậu đừng nói thế, mình còn định nhờ cậu giới
thiệu người có tiền cho mình nữa!
Nha đầu này, hết thuốc chữa! Thật chẳng chịu bỏ qua cơ hội nào. Chu Thiến
cũng không muốn lại bàn về đề tài này, nếu không hết ngày cũng không xong.
Chu Thiến nhìn trần nhà nói:
– Mau uống cà phê đi, xong rồi mình đi dạo phố, cậu thích gì mình mua cho
cậu.
– Thật không?
Mắt Tiểu Mạt sáng bừng, một hơi uống cạn li cà phê, sau đó kéo Chu Thiến
nói:
– Thế đi nhanh đi, mình thích nhiều thứ lắm! Đúng là một người đắc đạo, gà
chó thăng thiên.
Chu Thiến dở khóc dở cười với sự so sánh của cô.
Lúc về nhà, đã gần đến giờ cơm chiều
Bất ngờ là Triệu Hi Thành đang ngồi trong phòng khách. Đối diện anh ta là một
người phụ nữ vô cùng thời trang.
Chu Thiến giật mình, cái gì thế nào? Anh ta công nhiên đưa tình nhân về nhà?
Lòng cô không khỏi dâng lên sự tức giận. Anh ta đúng là không coi vợ ra gì.
Loại đàn ông này thật tồi tệ! Đáng tiếc cho ngoại hình đẹp đó.