Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu

Chương 20



Tất cả chuyện vừa rồi, hắn đều nhìn thấy.

Cố Trường Khanh khinh thường cười một tiếng.

A! Mới chút thời gian này thôi mà Ôn Mạn đã thích Hoắc Thiệu Đình rồi ư? Nàng không phải là thích nhất hắn, Cố Trường Khanh, sao?

Cố Trường Khanh nhìn chằm chằm ánh đèn trên lầu, gọi một cú điện thoại ra ngoài.

“Có thể ra tay rồi!”

Phân phó xong, hắn cúp điện thoại, cười lạnh:

“Ôn Mạn, đây là ngươi tự mình tìm!”

Ôn Mạn về nhà mới bật đèn, Nguyễn Di mặc áo ngủ từ trong phòng ngủ bước ra.

“Sao về muộn thế?”

Giọng Nguyễn Di mang theo sự trách móc.

Ôn Mạn tự rót cho mình một chén nước lạnh, cắn môi dưới, cuối cùng vẫn quyết định không nói gì:

“Bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng của giao thông công cộng nên về trễ một chút.”

Nguyễn Di nhìn nàng một hồi lâu:

“Ta đặt cho ngươi suất ăn đêm nóng hổi đây.”

Ôn Mạn luôn cảm thấy Nguyễn Di biết chút gì đó, thế nhưng nàng lại không tiện giải thích, dù sao mối quan hệ giữa nàng và Hoắc Thiệu Đình chẳng là gì cả, càng không có tương lai.

Ước chừng năm phút sau, Nguyễn Di bưng bát mì đi ra, đặt ở trên bàn cơm nhỏ và gọi Ôn Mạn tới ăn.

Ôn Mạn quả thực đói bụng, khẽ nói:

“Cảm ơn Nguyễn Di.”

Nguyễn Di liền ngồi đối diện nàng, chống cằm nhìn nàng chằm chằm, Ôn Mạn bị nhìn đến hơi không tự nhiên:

“Sao thế ạ Nguyễn Di?”

Nàng hỏi, Nguyễn Di như thể đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, hỏi:

“Là cái kia họ Hoắc luật sư đưa ngươi trở về phải không? Ngươi cùng hắn…

Còn qua lại à?”

Ôn Mạn khẽ ‘ừ’ một tiếng:

“Không có gì qua lại đặc biệt, về sau có thể sẽ không gặp lại.”

Nguyễn Di hơi chút thất vọng.

Một phần là vì Ôn Bá Ngôn, một phần khác cũng là vì Ôn Mạn.

Ôn Mạn bốn năm tình cảm đã trao cho Cố Trường Khanh, tên bạch nhãn lang kia.

Trong lòng nàng rất hy vọng Ôn Mạn tìm được người đàn ông ưu tú hơn Cố Trường Khanh, khiến Cố Trường Khanh bị hạ thấp một cách đau đớn.

Đáng tiếc…

Ôn Mạn biết Tâm tư của Nguyễn Di, nàng nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay của Nguyễn Di, nói:

“Bà quên rồi sao, Hoắc Luật Sư và Cố Trường Khanh sớm muộn gì cũng là người nhà, ta căn bản không dám nghĩ tới.”

Nguyễn Di nhẹ nhàng thở dài, bà còn nói:

“Vậy cũng không thể để cậu ta đưa ngươi đi ra ngoài mà không cho ngươi ăn miếng cơm nào! Trên người ngươi còn mang một cỗ mùi khói…

.”

Ôn Mạn đang uống nước, bị sặc!

Nàng vô cùng xấu hổ.

Về đến phòng, Ôn Mạn tắm rửa rồi nằm trên giường.

Nàng trằn trọc không ngủ được, suy nghĩ miên man.

Nàng nghĩ đến thái độ của Nguyễn Di, dường như bà ấy đã chấp nhận kết cục bố nàng sẽ phải ngồi tù hai năm.

Ôn Mạn cảm thấy có chút khổ sở.

Nàng không phải chưa từng nghĩ đến việc trả thù Cố Trường Khanh, thế nhưng nàng biết rõ bản thân căn bản không thể đả động đến hắn dù chỉ mảy may.

Huống hồ nàng còn muốn chiếu cố Nguyễn Di, cả đời này Nguyễn Di chưa từng chịu khổ…

Ôn Mạn trằn trọc không ngủ được.

Lúc rạng sáng bốn giờ, điện thoại bỗng nhiên đổ chuông.

Nàng cứ tưởng là tin nhắn quấy rối, cầm điện thoại lên định xóa đi thì nhìn thấy và ngây người.

Đúng là Hoắc Thiệu Đình đã gửi một tin nhắn WeChat.

Ngủ chưa? Hắn còn gửi kèm một tấm hình, hẳn là chụp ở sân thượng căn hộ cao cấp của hắn, góc nhìn xuống cảnh đêm khu phố sầm uất nhất thành phố B.

Bên cạnh lan can đặt một cái ly đế cao, thân ly trong suốt chiếu ánh đèn ban đêm, tỏa ra ánh sáng lung linh.

Ôn Mạn cảm thấy hơi bị trêu chọc.

Nàng dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve màn hình điện thoại, do dự mãi vẫn không lập tức gửi tin nhắn WeChat đi mà là gửi sau đó nửa giờ.

Xin lỗi Hoắc Luật Sư, ta ngủ thiếp mất rồi.

Ở bên kia, Hoắc Thiệu Đình đang cầm trên tay một chén rượu, sau khi trông thấy tin nhắn của Ôn Mạn thì khẽ nở nụ cười.

Ôn lão sư thận trọng thật, có chút đáng yêu.

Hắn không hồi âm nữa, chỉ chậm rãi nhấp ngụm rượu đỏ trong ly đế cao.

Mấy ngày kế tiếp Hoắc Thiệu Đình không xuất hiện trở lại, nhưng thỉnh thoảng sẽ gửi cho Ôn Mạn tin nhắn WeChat, lúc là một tấm hình hoặc một vài câu, những câu nói lười biếng lại lộ ra hương vị đặc thù của người đàn ông trưởng thành.

Ôn Mạn cũng không hồi đáp nhiều lần.

Nhưng sự mập mờ giữa bọn họ thì cả hai đều tự hiểu rõ trong lòng.

Vào sáng sớm một ngày nọ, Ôn Mạn đang trên đường đi làm thì nhận được điện thoại của Hoắc Thiệu Đình.

Nàng do dự một lát rồi nghe máy:

“Hoắc Luật Sư?”

Hoắc Thiệu Đình ngồi trong xe, trên gối đặt một phần tài liệu văn bản, đó chính là tài liệu vụ án của Ôn Bá Ngôn.

Hoắc Thiệu Đình nhớ lại lúc tối hôm qua lấy tài liệu từ luật sư Khương Minh.

Khi đó, luật sư Khương ý vị thâm sâu cười cười và nói:

“Thiệu Đình, sao ngươi lại đổi ý? Vì Ôn lão sư sao? Tôi thấy Ôn lão sư rất tốt, Khương Duệ liền rất thích nàng…

.”

Lúc đó, Hoắc Thiệu Đình cười nhạt, dặn Khương Minh tạm thời không cần nói chuyện này với Ôn Mạn.

Hắn nói còn cần suy nghĩ thêm.

Lúc này, Hoắc Thiệu Đình nhẹ nhàng lật xem tài liệu văn bản, nói với Ôn Mạn ở đầu dây bên kia:

“Ta muốn đi công tác một tuần! Chờ khi trở về…

gặp nhau một lần nhé! Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Ôn Mạn không đoán ra là chuyện gì, nhưng nàng biết rõ trong lòng việc tạo mối quan hệ với Hoắc Thiệu Đình không có chỗ xấu nào cả.

Nàng nhẹ giọng đáp:

“Được.”

Hoắc Thiệu Đình trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn xuống, hắn hạ thấp giọng nói, nỉ non như với tình nhân:

“Sao lại ngoan ngoãn thế? Có biết kiểu này sẽ dễ bị đàn ông khi dễ không?”

Ôn Mạn mặt đỏ bừng, nửa ngày không nói nên lời.

Hoắc Thiệu Đình cười cười rồi buông tha nàng.

Cúp điện thoại, hắn lại cầm tài liệu văn bản nhìn rất lâu…

Làm ra quyết định này cũng không phải đơn thuần là một giao dịch, trong đó có xen lẫn sự thương tiếc dành cho Ôn Mạn.

Hắn muốn coi như đây là sự bồi thường cho nàng.

Ở bên kia, Ôn Mạn đặt điện thoại xuống.

Nàng suy đoán chuyện mà Hoắc Thiệu Đình muốn nói với mình sau một tuần.

Nàng suy nghĩ miên man, suýt chút nữa đi quá bến đỗ.

Nàng vội vàng đuổi đến trung tâm âm nhạc.

Lúc quẹt thẻ, các đồng nghiệp nhìn nàng với ánh mắt có chút khác lạ.

Ôn Mạn không rõ chuyện gì, cuối cùng thì một người đồng nghiệp có quan hệ khá tốt với nàng lặng lẽ nói cho nàng biết:

“Ôn Mạn, việc ngươi làm thêm ở bên ngoài đã bị tổng giám biết rồi.

Chắc lát nữa Tổng giám sẽ tìm ngươi đàm luận!…

Ta nghe nói là Đinh Chanh đã mật báo.

Ngươi và nàng cùng vào đây một lúc.

Ngươi dạy rất tốt, những học viên có chất lượng tốt đều chạy sang chỗ ngươi học nên nàng không vui đã lâu, lần này cuối cùng là tóm được cơ hội.”

Ôn Mạn ngơ ngác một lát.

Người đồng nghiệp lại thấp giọng nói rất nhiều điều, đại loại như việc nàng hiện tại khó khăn, mọi người có thể hiểu được Vân Vân.

Lúc này, trợ lý của Lê Tổng Giám đến, khách khí mời Ôn Mạn đi tới.

Ôn Mạn đi theo nàng vào phòng làm việc của Tổng Giám ở lầu hai.

Người trợ lý gõ cửa và nói:

“Thưa Lê Tổng Giám, Ôn lão sư đã đến ạ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.