Ôn Mạn không muốn nhìn cái bộ mặt kia của hắn.
Nàng trợn mắt:
“Đây là chuyện của ta, không liên quan gì tới ngươi!”
Cố Trường Khanh ở trên cao nhìn xuống chăm chú nhìn nàng, giọng điệu âm nhu:
“Hay là ngươi căn bản không quên được ta, cố ý tiếp cận Hoắc Thiệu Đình để cố làm vẻ trước mặt ta, ngươi cho rằng ta sẽ để ý sao?”
Ôn Mạn thấy buồn nôn, nàng ngước mắt nhìn hắn:
“Cố Trường Khanh, nếu như không phải ngươi hãm hại ba ta, ngươi có cưới Hoắc Minh Châu hay Lý Minh Châu gì đó cũng không có chút liên quan nào đến ta! Ngươi thật thiếu tự mình đa tình!”
Cố Trường Khanh tiến đến gần nàng.
Ôn Mạn tự ép bản thân đối mặt với hắn, nàng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn.
Một lát sau, Cố Trường Khanh khóe miệng mang theo ý đùa cợt:
“Ôn Mạn, ngươi sẽ bằng lòng với ta! Chúng ta hãy chờ xem!”
Nói xong, hắn liền mở cửa rồi rời đi.
Cánh cửa gỗ xa hoa đóng sập xuống kêu “Rầm”, tầm nhìn lúc ẩn lúc hiện…
Ôn Mạn rụng rời chân tay, đầu nàng tựa vào trên tường, nước mắt chầm chậm lăn dài nơi khóe mắt.
Cố Trường Khanh hắn thật tàn nhẫn! Bốn năm tình cảm, nàng đã làm cho hắn nhiều như vậy, lại đổi lấy sự phản bội từ hắn! Đến bây giờ Ôn Mạn mới hiểu ra, Cố Trường Khanh ở cùng với nàng chỉ là muốn đùa bỡn nàng, hắn chưa từng nghĩ đến việc cưới nàng! Mà nàng, lại lúc nào cũng ảo tưởng về hôn lễ của hai người.
Ôn Mạn nước mắt chảy dài, tự giễu bản thân bật cười…
.
“Ôn Mạn.”
Bên tai, truyền đến giọng nói của Bạch Vi.
Ôn Mạn lau khô nước mắt, ngước mắt nhìn, lập tức nàng ngây người.
Ngoài cửa, ngoài Bạch Vi và chồng nàng ra, còn có Hoắc Thiệu Đình.
Hoắc Thiệu Đình đã thay một bộ quần áo, áo sơ mi xanh đậm, quần tây xám sắt, trang phục trông rất trang trọng, kiểu thương vụ.
Bạch Vi rất lo lắng cho Ôn Mạn, nhưng nàng không đả động đến Cố Trường Khanh dù chỉ một chữ, ngược lại giải thích:
“Đột nhiên trời mưa, tạm thời không chơi bóng được.”
Chồng nàng cũng phụ họa:
“Đúng thế đúng thế! Hôm khác chúng ta lại hẹn nhé…
Hoắc Luật Sư, nếu không ngài đưa tiễn Ôn Mạn đi nhé, tôi và Bạch Vi tình cờ có chút việc cần làm ạ.”
Hoắc Thiệu Đình nhìn Ôn Mạn cùng vệt đỏ nơi khóe mắt nàng, ánh mắt ảm đạm khó dò.
Một lát, hắn lãnh đạm mở miệng:
“Tiện tay mà thôi.”
Bạch Vi nhẹ nhàng thở phào, đồng thời lại đau lòng cho Ôn Mạn.
Ôn Mạn không còn lựa chọn nào khác, nàng đi theo Hoắc Thiệu Đình rời đi.
Bên ngoài quả thật gió giật mạnh gào thét, sấm sét vang dội.
Bãi đỗ xe là bãi lộ thiên, Hoắc Thiệu Đình đi lấy xe.
Một lát sau, một chiếc xe màu vàng ánh đồng chậm rãi chạy đến trước mặt Ôn Mạn.
Ôn Mạn trong tay không có dù, nàng cũng không đủ dũng khí để Hoắc Thiệu Đình xuống xe đón nàng.
Chỉ cách mấy bước chân, quần áo của nàng đã ướt hơn phân nửa.
Ngồi vào trong xe, nàng cảm thấy hơi bất an, sợ Hoắc Thiệu Đình sẽ không hài lòng.
Hoắc Thiệu Đình nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, không nói lời nào, rồi phát động xe.
Câu lạc bộ này nằm ở giữa sườn núi, xe phải đi vòng quanh mấy vòng mới đến chân núi.
Trong xe mở điều hòa lạnh, chỉ chốc lát sau Ôn Mạn liền lạnh đến run rẩy, màu môi cũng biến thành tái nhợt.
Lúc chờ đèn đỏ, Hoắc Thiệu Đình cầm chiếc áo khoác ném cho nàng, nói:
“Mặc vào.”
Ôn Mạn khẽ giọng nói cảm ơn.
Nàng khoác thêm chiếc áo khoác của hắn lập tức ấm áp lên không ít, nhưng Hoắc Thiệu Đình lại không tắt điều hòa lạnh, hắn vẫn luôn chăm chú nhìn về phía trước con đường.
Trời mưa lớn, giao thông rất ùn tắc, nhảy mấy nhịp đèn xanh mà xe vẫn không nhích.
Hoắc Thiệu Đình từ hộp đựng đồ trên xe lấy ra một gói thuốc lá, rút một điếu cúi đầu châm lửa, hắn chầm chậm nhả ra một làn khói hình vòng, như rất tùy ý hỏi:
“Ngươi quen Cố Trường Khanh bao lâu rồi?”
Ôn Mạn hơi ngẩn người.
Nhưng nàng vẫn nói thật:
“Bốn năm.”
Hoắc Thiệu Đình có chút ngoài ý muốn, ánh mắt lướt qua đôi chân thon dài trắng nõn của nàng, trong mắt ẩn chứa thêm chút dục vọng.
Hắn xích người xuống thấp một chút, dáng vẻ hờ hững:
“Đã ngủ với nhau mấy lần?”
Hoắc Thiệu Đình hỏi quá thẳng thừng, Ôn Mạn có chút khó xử.
Trên thực tế, nàng chưa từng làm chuyện đó với Cố Trường Khanh! Lúc nàng ở bên Cố Trường Khanh, nhiều nhất cũng chỉ là một nụ hôn nhẹ, không có gì hơn! Ôn Mạn im lặng rất lâu.
Hoắc Thiệu Đình không truy hỏi thêm, hắn thong thả hút hết một điếu thuốc lá, đúng lúc hàng xe phía trước bắt đầu nhúc nhích.
Hắn cho xe tấp vào lề đường dừng lại.
Ôn Mạn còn chưa kịp hỏi gì, chỉ nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, hắn đã mở chốt an toàn của nàng ra.
Tiếp theo, nàng bị ôm ngồi lên đùi hắn.
Áo khoác bị cởi ra, bên trong nàng đang mặc đồ rất mỏng manh, quần áo lại là nửa ẩm ướt, rất nhanh làm vệt nước lan ra, khiến quần tây xám sắt của hắn đổi màu sẫm một mảng.
Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy dâm đãng.
Bên ngoài, gió cuồng mưa lớn.
Phía trước kính chắn gió xe, cần gạt nước có nhịp điệu đưa qua đưa lại…
Cảnh tượng bên trong xe, khi rõ ràng khi lại mơ hồ.
Ôn Mạn bị ép nằm trên người nam nhân, hôn hắn.
Hoắc Thiệu Đình kỹ năng rất tốt, chỉ hai ba lần đã khiến Ôn Mạn đánh mất giới hạn, hoàn toàn đầu hàng.
Nàng mơ mơ màng màng ngả vào lồng ngực nam nhân, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Thỉnh thoảng mở mắt ra, nàng trông thấy trên cửa kính xe hình ảnh bản thân mình trông dâm đãng, cũng thầm giật mình.
Một người phụ nữ phóng đãng như vậy, là chính mình sao? Thấy mọi việc sắp đi quá giới hạn, Hoắc Thiệu Đình với thân phận như vậy đương nhiên sẽ không giải quyết ngay trong xe.
Hắn nâng cằm nhỏ nhắn của nàng lên, giọng nói khàn đặc hỏi:
“Bên cạnh có một nhà nghỉ cao cấp, đi chỗ đó qua đêm nhé?”
Ôn Mạn tỉnh táo lại một chút.
Nàng tuy bị hôn đến đầu óc choáng váng, nhưng vẫn phân định rõ, cho đến trước mắt Hoắc Thiệu Đình chỉ muốn cùng mình có một đêm tình chớp nhoáng.
Nàng ôm lấy cổ hắn khẽ giọng cầu xin:
“Hoắc Luật Sư, xin chờ một chút…”
Hoắc Thiệu Đình không còn hứng thú.
Hắn dò tay lại cầm điếu thuốc lá châm lửa, chậm rãi hít một hơi xong mới nói:
“Không chơi nổi thì đừng chơi, rất không có ý nghĩa.”
Ôn Mạn đánh liều, lại hôn hắn một cái.
Hoắc Thiệu Đình không đáp lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng.
Mặt Ôn Mạn ửng hồng, nàng từ trước đến nay chưa từng như thế.
Chỉ là chút trêu chọc này căn bản không đủ để lay động Hoắc Thiệu Đình.
Hắn hút nửa điếu thuốc rồi dụi tắt, giọng nói khôi phục sự lạnh nhạt:
“Ta đưa ngươi về!”
Ôn Mạn không còn mặt mũi nào để ngồi trên đùi hắn nữa, đành phải từ từ dịch ra.
Chuyện nam nữ ấy mà, nam nữ trưởng thành đều hiểu, tiến hành đến nửa chừng mà dừng lại thì ai cũng không thoải mái.
Hoắc Thiệu Đình nhìn chằm chằm gương mặt nàng, hơi thở có chút nóng lên.
Ôn Mạn một lần nữa ngồi vào ghế phụ, nàng không tiếp tục khoác chiếc áo khoác của hắn, khẽ nghiêng đầu sang nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Nàng hiểu rõ dáng vẻ này của mình, căn bản không thể làm ảnh hưởng đến Hoắc Thiệu Đình.