Nhưng phụ nữ tóm lại thích mua quần áo.
Ôn Mạn nhẹ giọng nói cám ơn.
Hoắc Thiệu Đình nghiêng thân hôn nàng một chút:
“Quá khách sáo Ôn lão sư.”
Ôn Mạn liền rất muốn dỗ dành hắn vui vẻ một chút.
Nàng thuận thế ôm cổ hắn thâm tình kêu một tiếng “Ba ba”.
Hoắc Thiệu Đình đầu tiên là sững sờ.
Sau đó trong lòng của hắn, chợt rung động một chút.
Sự rung động này cứ thế lan tràn đến văn phòng, liền ngay cả Trương Bí thư đều phát hiện Hoắc Luật sư tâm trạng đặc biệt tốt, mà lại người nhìn xem so với trước đây đẹp trai hơn.
Mười giờ sáng Trương Bí thư gõ cửa tiến đến.
Nàng mỉm cười nói:
“Hoắc Luật sư, cố vấn pháp luật của Cố Thị muốn gặp ngài! Ta xem hành trình của ngài, chiều hôm nay bốn giờ…”
“Không gặp!”
Hoắc Thiệu Đình ngữ khí nhàn nhạt:
“Hiện tại các ban ngành liên quan đã khởi tố về vấn đề tài chính của Cố Thị, vấn đề của bọn hắn để bọn hắn tự mình giải quyết.”
Trương Bí thư có chút ngoài ý muốn.
Thiếu chủ của Cố Thị và Hoắc Luật sư là quan hệ thông gia, quả nhiên Hoắc Luật sư một chút mặt mũi cũng không cho.
Trương Bí thư giữ vững nụ cười chuyên nghiệp:
“Vâng, Hoắc Luật sư.”
Nàng về phòng thư ký, trả lời cố vấn pháp luật của Cố Thị.
Tin tức này, đương nhiên truyền đến chỗ Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh không ngoài ý muốn.
Chuỗi động thái lần này của Hoắc Thiệu Đình, rõ ràng chính là nhằm vào hắn, lúc này còn chẳng kịp bỏ đá xuống giếng, làm sao có thể lại ra tay cứu giúp? Nguy cơ lần này không lớn không nhỏ, vừa đủ để Cố Trường Khanh rảnh tay hành động.
Chẳng hạn như dây dưa với Ôn Mạn.
Chẳng hạn như đối phó Ôn Bá Ngôn.
Hoắc Thiệu Đình quả không hổ danh là Diêm Vương trong giới luật chính trị, thao túng người khác rất có thủ đoạn.
Cố Trường Khanh tự nhận trong giới kinh doanh lăn lộn nhiều năm, đã sớm tâm ngoan thủ lạt, thế nhưng là cùng Hoắc Thiệu Đình so ra, Hắn cam bái hạ phong! Cố Trường Khanh trong lòng bực bội.
Hắn đứng tại trước cửa sổ sát đất, hút thuốc lá hết điếu này đến điếu khác.
Hắn nhớ rõ khi Cố Thị gặp phải nguy cơ lớn nhất, hắn cũng chưa từng như vậy hút thuốc lá, bởi vì khi đó Ôn Mạn thường khẽ giọng nói:
“Hút nhiều quá không tốt.”
Tiếp lấy một viên kẹo bạc hà bỏ vào trong miệng hắn.
Thanh thanh lương lương.
Lúc ấy, Cố Trường Khanh thật ra là chê nàng phiền, Ôn Mạn đối với hắn chính là một cái gân gà.
Nhan sắc tuy tốt, nhưng không hiểu phong tình.
Nếu không phải vì khiến Ôn Bá Ngôn làm kẻ chết thay, hắn làm sao có thể dây dưa với nàng bốn năm? Nhưng là thật đã mất đi, hắn lại cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Chỉ là không quen đi! Cố Trường Khanh nói với chính mình, chỉ là không quen!
Ngoài cửa phòng làm việc vang lên tiếng đập cửa.
Thư ký của hắn tiến đến, nói cho hắn biết trung tâm thương mại mua lại đầu năm xảy ra chút vấn đề.
Cố Trường Khanh nhàn nhạt mở miệng:
“Đi xem một chút.”
Nửa giờ sau, xe của Cố Trường Khanh dừng ở trung tâm thương mại “Trường Đằng”.
Hắn bỏ ra gần nửa ngày thời gian giải quyết công việc, làm xong đã là bốn giờ chiều, bí thư lấy cho hắn một bữa ăn đơn giản:
“Cố Tổng, ngài cơm trưa còn chưa ăn! Trước lót dạ chút gì đi.”
Cố Trường Khanh không đói bụng.
Hắn lãnh đạm nói:
“Về trước công ty.”
Từ trung tâm làm việc tầng bốn xuống lầu, thang máy không may xảy ra vấn đề, cuối cùng chỉ có thể từ thang khách đi thẳng.
Cố Trường Khanh tâm trạng càng không tốt, sắc mặt tái nhợt.
Khi thang máy sắp đến lầu một, ánh mắt của hắn lóe lên.
Hắn nhìn thấy Ôn Mạn.
Ôn Mạn một mình dạo phố, trong tay ôm mấy cái túi, lúc này, nàng lại đang ở trong một tiệm bán quần áo nam nổi danh chọn đồ, ánh mắt của nàng rất chuyên chú, thậm chí có thể nói là ôn nhu.
Cố Trường Khanh biết rằng, nàng đang chọn quần áo cho Hoắc Thiệu Đình.
Hình ảnh này khiến hắn cảm thấy chói mắt, thậm chí không muốn nhìn lại, hắn bước nhanh đi ra khỏi trung tâm thương mại, ngồi vào trong xe.
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dặn dò lái xe về nhà.
Bí thư cũng trông thấy Ôn Mạn, nhưng nàng không dám nói cũng chẳng dám hỏi…
Cố Trường Khanh trở về nhà, Cố Mẫu thấy hắn về có chút giật mình, đang muốn hỏi công chuyện của công ty.
Cố Trường Khanh vừa lên lầu vừa kéo tuột cà vạt:
“Mẹ, ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.”
Cố Mẫu nhìn sắc mặt hắn, muốn nói lại thôi.
Cố Trường Khanh vào phòng khép sầm cửa lại, hắn nằm ở trên giường dùng cánh tay che mắt, trong mắt hắn nóng lên một chút, trong đầu tất cả đều là dáng vẻ ôn nhu của Ôn Mạn…
Cố Trường Khanh bỗng nhiên xoay người.
Hắn lấy điện thoại di động ra, mở ra album ảnh riêng tư.
Trong đó, chỉ có một tấm hình, là Ôn Mạn.
Chuyện của hai, ba năm trước, lúc ấy hắn mỗi ngày tăng ca đến đêm khuya, Ôn Mạn luôn luôn chuẩn bị đồ ăn xong chờ hắn trở về.
Đêm đó, nàng đợi quá lâu nên nằm sấp ngủ thiếp đi.
Trắng nõn, trông rất ngoan.
Hắn về đến nhà người đầy mỏi mệt, lại trông thấy dáng vẻ Ôn Mạn lúc ngủ, trong lòng mềm lại.
Ma xui quỷ khiến, hắn chụp xuống tấm hình này.
Lại sau này hắn theo đuổi Hoắc Minh Châu, quả quyết chia tay với nàng, nhưng vẫn không nỡ xóa tấm hình…
Bản thân Cố Trường Khanh cũng không biết vì sao không xóa.
Rõ ràng, cũng không có thích nàng nhiều! Rõ ràng, trước đây đối với nàng cũng không tính tốt!
Hắn nhìn bức ảnh hồi lâu, mãi cho đến ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, tiếng Cố Mẫu truyền vào:
“Trường Khanh, mẹ có việc muốn nói với ngươi.”
Cố Trường Khanh ừ một tiếng, cất điện thoại di động đi.
Cố Mẫu đẩy cửa tiến đến, trông thấy con trai vẻ mặt tiều tụy rất đau lòng, thế nhưng đau lòng thì đau lòng, có vài lời là không thể không nói.
“Trường Khanh, ngươi và Ôn Mạn đều là chuyện quá khứ.”
“Ngươi đã đính hôn với Minh Châu, ngươi cũng không nên phụ lòng nàng!”
“Hãy nhìn Ôn Mạn mà xem, nàng sống chung với nam nhân, thanh danh sớm muộn cũng hỏng, là gia đình coi trọng danh tiếng như chúng ta sao có thể chấp nhận một người con dâu như thế này?”
Cố Trường Khanh nhíu mày, lãnh đạm nói:
“Nàng cũng không muốn ở bên ta.”
nói xong, hắn liền cầm lấy áo khoác, trông như thể muốn ra cửa.
Cố Mẫu đuổi theo sau gọi hắn:
“Ngươi đi đâu?”
“Về công ty.”
Cố Trường Khanh ngồi vào trong xe thể thao nhãn hiệu Hoa Sen, lại không lập tức khởi động xe.
Hắn nhắm mắt lại nghĩ đến lời của mẫu thân, đặc biệt là câu kia “Ôn Mạn hiện tại sống chung với nam nhân”, hắn nghe còn khó chịu hơn sống chết.
Hắn nghĩ, nếu lúc trước hắn không xử lý tàn nhẫn như vậy, liệu Ôn Mạn đã không gặp phải Hoắc Thiệu Đình chăng?