Nàng càng sẽ không ở chung với Hoắc Thiệu Đình!
Ôn Mạn kịp trở về nhà trọ trước năm giờ.
Hoắc Thiệu Đình thường bảy giờ về, Ôn Mạn tranh thủ thời gian eo hẹp làm cơm.
Nàng thích sạch sẽ, làm xong cơm thì tắm rửa.
Tâm trạng Ôn Mạn rất tốt, nàng đem những bộ quần áo hôm nay mua từng chiếc treo vào tủ quần áo của Hoắc Thiệu Đình.
Những thứ sợi tổng hợp mềm mại kia treo cùng với quần áo lạnh lùng, đắt tiền của hắn, đúng là lạ kỳ hòa hợp.
Cuối cùng, nàng lấy ra đồ vật mua giúp hắn.
Hai chiếc áo sơ mi, một chiếc thắt lưng.
Đều là thương hiệu lớn quốc tế, giá cả rất cao.
Ôn Mạn nhẹ nhàng nâng niu vuốt ve, tưởng tượng thấy Hoắc Thiệu Đình trong bộ dạng phong độ khi mặc vào, không khỏi có chút đỏ mặt.
Lúc này, điện thoại di động của nàng vang lên, là Hoắc Thiệu Đình gọi tới.
Tính khí Hoắc Thiệu Đình không được tốt lắm, nhưng một khi đã xác định loại “quan hệ.”
này, ngược lại thì đối xử với nàng rất tốt.
“Nhận vụ án rất khó giải quyết, mấy ngày tới đều phải tăng ca.”
Ôn Mạn hỏi hắn:
“Là không về ăn cơm sao?”
Hoắc Thiệu Đình khẽ ừ một tiếng, đáng lẽ đã tắt máy rồi nhưng hắn lại nói thêm vài câu:
“Những ngày này có lẽ chỉ có thời gian về thay quần áo.”
Ôn Mạn lập tức cảm thấy việc tiêu tiền hôm nay, có chút tội lỗi.
Bên kia, Hoắc Thiệu Đình thực sự bận bịu, rất nhanh liền cúp điện thoại.
Ôn Mạn đặt điện thoại xuống, lẳng lặng nhìn chiếc áo sơ mi đang treo, niềm vui sướng nhàn nhạt kia cũng rút đi.
Nàng một mình ăn bữa tối.
Một mình nằm trên giường, hơi không quen, bình thường Hoắc Thiệu Đình kiểu gì cũng ôm nàng làm chút gì đó…
Ôn Mạn bỗng nhiên có chút đỏ mặt.
Nàng làm sao lại chờ mong Hoắc Thiệu Đình ôm?
Nàng tự ép mình ngủ, nhưng trong đêm tỉnh giấc nhiều lần, mãi cho đến sáng sớm Hoắc Thiệu Đình vẫn chưa trở về, ngược lại thì có a di đến đây…
A di quen việc nói:
“Hoắc Luật Sư thường xuyên bận bịu thành như vậy, Ôn tiểu thư đừng để trong lòng!”
Ôn Mạn nhẹ nhàng gật đầu.
Hoắc Thiệu Đình một đêm chưa về, nàng không thể yên tâm thoải mái ở nhà hưởng phúc.
Nghĩ đi nghĩ lại bèn để a di làm thêm vài phần bữa sáng, nàng chuẩn bị mang sang cho hắn.
A di thấy họ yêu thương nhau, cũng rất vui vẻ, lập tức liền vui vẻ bắt tay vào làm.
Ôn Mạn trở về phòng, nàng chuẩn bị sắp xếp một bộ quần áo để mang đến văn phòng luật.
Ngón tay luồn lách trong tủ quần áo, thật ngại không dám chọn bộ mình vừa mua, mà lấy bộ hắn thường mặc.
Nàng xếp gọn vào túi, đón xe đi đến Văn phòng Luật Anh Kiệt.
Ôn Mạn không dám làm phiền Hoắc Thiệu Đình, bèn gọi điện thoại cho Trương Thư ký, nói rõ mục đích của mình.
Trương Thư ký đang ở trong phòng làm việc của Hoắc Thiệu Đình, cô ôm điện thoại nói với cấp trên:
“Cô Ôn đến rồi, mang cho ngài bữa sáng cùng một bộ quần áo để thay và giặt, cô ấy nói đã để ở quầy lễ tân để tôi xuống lấy.”
Hoắc Thiệu Đình đang xem văn kiện, nghe vậy bèn ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đen của hắn lẳng lặng nhìn Trương Thư ký một lúc lâu, mới mở miệng:
“Vậy cô đi lấy đi!”
Trương Thư ký bị ánh mắt hắn nhìn đỏ mặt nóng bừng.
Thật là! Luật sư Hoắc nhìn cô ấy như vậy, nếu không phải cô ấy đã kết hôn sinh con, e là khó lòng trụ vững được ư?
Thế nhưng, Luật sư Hoắc không xuống gặp cô Ôn sao?
Hoắc Thiệu Đình tiếp tục xem tài liệu, đại khái đoán ra cô ấy đang suy nghĩ gì, liền nhạt nhẽo nói:
“Ngày nào cũng gặp, không cần như vậy nhàm chán.”
Trương Thư ký thầm oán trong lòng: Ẩm ương thật!
Thế nhưng cô ấy vẫn rất nhanh xuống lầu, đuổi theo kịp Ôn Mạn trước khi cô ấy rời đi để lấy phần bữa sáng.
Cô ấy mời Ôn Mạn lên ngồi chơi một lát.
Ôn Mạn cười yếu ớt:
“Không được ạ! Lát nữa tôi còn phải đi bệnh viện một chuyến.”
Trương Thư ký gửi lời chúc, lại hàn huyên vài câu chuyện rồi mới để cô ấy đi.
Trương Thư ký mang bữa sáng cùng bộ quần áo lên lầu, giao cho Hoắc Thiệu Đình.
Hoắc Thiệu Đình bận rộn một đêm, đúng lúc cũng đói bụng.
Thuận tiện trong phòng nghỉ nhanh chóng tắm rửa một chút, rồi đổi quần áo.
Bước ra, trông hắn lại đầy tinh thần phấn chấn.
Trương Thư ký sờ quầng thâm dưới mắt mình, thầm lên án thể lực tốt của cấp trên.
Hoắc Thiệu Đình ăn sáng xong.
Hắn gửi tin nhắn cho Ôn Mạn.
Bộ áo sơ mi hôm qua mua cho ta đâu rồi? Sao không mang cái đó đi? Ôn Mạn không nghĩ ra hắn sẽ gửi tin nhắn cho mình, vả lại tin nhắn này rất khiến nàng xấu hổ, nàng không chút nghĩ ngợi liền trả lời.
Em cũng không có mua áo sơ mi cho Luật sư Hoắc.
Hoắc Thiệu Đình cầm điện thoại, khẽ cười cười…
Hắn thật thích sự thận trọng nhỏ nhoi của nàng.
Bên kia, Ôn Mạn đợi mãi, hắn đều không trả lời lại.
Ôn Mạn cũng không để tâm.
Nàng đang định mở ứng dụng gọi xe, Bạch Vi gọi điện thoại tới.
Bạch Vi tính cách ngay thẳng, vừa bắt đầu đã mắng vài câu chửi thề, sau đó mới nói chính sự:
“Ôn Mạn, ngươi khẳng định không thể nghĩ ra Đinh Chanh đã làm gì đâu!…
Thật quá thất đức!”
Ôn Mạn sững sờ:
“Nàng lại làm cái gì?”
Bạch Vi cười lạnh:
“Ta nghe nói Cố Trường Khanh đá nàng, thay vì trả thù Cố Trường Khanh thì cô ta lại cứ nhắm vào ngươi mà cắn! Trường chúng ta vốn là học viện giáo dục, lần này Đinh Chanh chẳng những mời giáo viên của học viện, lại còn mời cả một số phụ huynh có địa vị đến, cô ta là muốn cho ngươi không gượng dậy nổi nữa.”
Ôn Mạn cũng không nghĩ ra Đinh Chanh có thể làm được việc này.
Nàng là có bao nhiêu hận chính mình?
Nàng trầm mặc không nói, Bạch Vi sốt ruột thay cho nàng:
“Bên ngươi sao rồi? Hoắc Thiệu Đình đã đồng ý giúp ngươi chưa?”
Ôn Mạn không giấu giếm cô ấy, nhẹ nói:
“Tối hôm trước hắn nói muốn cùng ta tham gia, nhưng hai ngày nay hắn lại rất bận rộn, ta sợ hắn không rảnh đi.”
Bạch Vi dở khóc dở cười.
Cô cười mắng:
“Ngươi ngốc à! Hắn bận rộn đến mấy cũng sắp xếp được thời gian, Ôn Mạn ta nói cho ngươi biết nhé, muốn đàn ông làm việc cho mình, ngươi trước tiên cần phải làm cho hắn vui vẻ, thoải mái…
.”
Để hắn thoải mái?
Ôn Mạn thật ngại không nói rằng mình không có kinh nghiệm, đến bây giờ vẫn chưa thực sự xảy ra quan hệ với Hoắc Thiệu Đình.
Bạch Vi không quan tâm nàng nữa, cô ấy quẳng mạnh một câu:
“Ôn Mạn ta nói cho ngươi biết, nhất định phải nắm lấy Hoắc Thiệu Đình cho chắc!”
Ôn Mạn nghe đỏ mặt.
Mặc dù nàng đã ở chung với Hoắc Thiệu Đình vài ngày rồi, nhưng chuyện tình cảm nam nữ khiến nàng phải chủ động thì nàng vẫn còn chút áp lực tâm lý.
Lại nói, hắn không có thời gian về nhà.
Nàng cũng không thể mang sang để hắn…