Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu

Chương 45



Ôn Mạn muốn ngủ thêm một chút, tối qua hai người làm náo động hơi lâu.

Hắn chưa thật sự chiếm hữu nàng, nhưng…

cũng không khác là bao.

Ôn Mạn nghĩ đến những chi tiết đó là mặt đỏ tim đập thình thịch.

Nàng lại tự hỏi, hắn còn chờ đợi điều gì? Rõ ràng vẻ mặt của hắn, lúc ấy dường như không kìm nén nổi…

.

Buổi chiều, Bạch Vi hẹn nàng gặp mặt tại quán cà phê.

Ôn Mạn vừa ngồi xuống, Bạch Vi liền đưa ra một tấm thiếp mời:

“Tối thứ sáu, sảnh thương vụ lầu 2 khách sạn Vân Cẩm.”

Ôn Mạn cầm lấy xem kỹ.

Bạch Vi khẽ ho một tiếng, ghé sát hỏi:

“Hoắc Luật Sư có đồng ý không?…

Ta nhìn cái vẻ trầm trầm đó của hắn, ngươi chỉ cần chủ động một chút, hái sao hái nguyệt ta cảm thấy Hoắc Luật Sư đều chịu.”

Ôn Mạn không khỏi nhớ lại tối hôm qua.

Mặc dù không đi đến cuối cùng, nhưng nàng có thể cảm nhận được kỹ thuật của Hoắc Thiệu Đình rất tốt, rất hiểu phụ nữ.

Nàng mặt đỏ lên, dè dặt nói:

“Cũng không có vấn đề gì.”

Bạch Vi yên tâm.

Nàng lại lấy khuỷu tay huých huých Ôn Mạn, tinh nghịch nói:

“Ta đã nói rồi mà, đàn ông sau khi ‘thoải mái’ thì rất dễ nói chuyện.”

Ôn Mạn suýt chút nữa phun ngụm cà phê ra ngoài.

Bạch Vi vỗ lưng cho nàng, vừa vỗ vừa nói thêm tin quan trọng:

“Ta nghe nói Cố Trường Khanh ban đầu không muốn đi, nhưng nghe nói ngươi đi, hắn lại đổi ý, còn bỏ ra 20 vạn tiền rượu.”

Ôn Mạn mỉm cười trong mắt:

“Bây giờ hắn không cần thiết làm vậy nữa.”

Bạch Vi nhìn nàng, cười cười:

“Giỏi quá đi! Bây giờ nhắc đến Cố Trường Khanh ngươi đã sắp không còn chút rung động nào nữa rồi! Cũng phải, giờ trong lòng ngươi chỉ có Hoắc Luật Sư.”

Ôn Mạn khẽ lắc đầu:

“Chỉ là tạm thời ở bên nhau thôi, ta với hắn không có khả năng đi xa hơn đâu.”

Bạch Vi đang định an ủi vài câu, từ thang máy đối diện có mấy người phụ nữ rất thời thượng bước ra.

Bạch Vi nghiến răng:

“Thật là oan gia ngõ hẹp mà!”

Ôn Mạn nghe vậy không khỏi ngước mắt lên.

Nàng nhìn thấy Đinh Chanh, Đinh Chanh đang đi cùng trò chuyện với mấy quý phu nhân.

Mấy quý phu nhân đó là phụ huynh của học sinh mà Ôn Mạn trước kia dạy dương cầm.

Quan hệ của mọi người trước kia cũng không tệ, nhưng kể từ khi danh tiếng của Ôn Mạn bị tổn hại, họ liền tập thể yêu cầu đổi giáo viên, không cho Ôn Mạn dạy nữa.

Đinh Chanh đã nhận tất cả học sinh đó.

Hiện tại vừa lúc chạm mặt, bầu không khí rất khó tả.

Mấy quý phu nhân kia gượng cười nhưng không chủ động chào hỏi.

Ôn Mạn ngược lại thì thoải mái chào hỏi.

Đinh Chanh bị Cố Trường Khanh bỏ rơi, trong lòng hận nhất chính là Ôn Mạn.

Lúc này tình cờ gặp lại Ôn Mạn, bên cạnh lại có phụ huynh ở đó, đúng là ông trời cho nàng một cơ hội tốt để làm Ôn Mạn bẽ mặt.

Đinh Chanh nhẹ nhàng bước tới.

Nàng nhẹ nhàng nói:

“Ôn Mạn, không ngờ lại gặp ngươi ở đây! Xem ra từ khi nghỉ việc ngươi sống cũng không tệ, cà phê ở chỗ này cũng không phải tùy tiện muốn uống là uống được, dù sao thì chuyện trong nhà ngươi xảy ra rồi, chắc không còn tiền tiêu xài như trước kia nữa nhỉ?”

Ôn Mạn khẽ cười nhạt một tiếng.

Đinh Chanh cố tình nâng cao giọng:

“Những chuyện trên diễn đàn trường nói không phải sự thật hả? Ôn Mạn, ngươi sẽ không vì hư vinh mà cặp với một lão già thật đấy chứ?”

Mấy vị phụ huynh quý phu nhân kia mắt tròn xoe mồm chữ A.

Các cô ta mới giật mình thấy Ôn Mạn rất xinh đẹp.

Trước kia nàng thường xuyên đến nhà họ dạy kèm miễn phí, nói không ngoa chính là để câu dẫn chồng các cô ta! Thế là, ấn tượng của các cô ta về Ôn Mạn lại càng tệ hơn! Ôn Mạn không phản bác.

Nàng mỉm cười nói:

“Có rồi, vừa mới ở bên nhau.”

Đinh Chanh sững sờ.

Nàng không ngờ Ôn Mạn lại thoải mái thừa nhận như vậy.

A, xem ra nàng thật sự bám được một lão già giàu có, nửa đời sau sẽ không thiếu tiền tiêu rồi! Đinh Chanh cũng cười cười, nàng nói với mấy vị phu nhân kia:

“Ai cũng có con đường riêng cả!”

Mấy vị phụ huynh kia đối xử với Đinh Chanh rất dịu dàng khách khí, y như trước đây đã đối xử với Ôn Mạn vậy.

Chúng ta giao con cái cho cô Đinh, rất yên tâm.

.

Quan trọng nhất chính là nhân phẩm.

.

Cô Đinh vừa nhìn là biết người đàng hoàng.

Đinh Chanh được một đám quý phu nhân tâng bốc, cộng thêm chuyện đây là những học sinh cướp được từ tay Ôn Mạn.

Trong lòng nàng cảm thấy hả hê không tả xiết.

Nàng lại gần Ôn Mạn, hạ giọng nói:

“Ôn Mạn, nếu là ta, họp lớp ta sẽ không đi đâu! Để khỏi phải mất mặt!”

Ôn Mạn rũ mắt xuống.

Nàng khẽ thở dài:

“Vì người đàn ông như Cố Trường Khanh, có đáng giá không?”

Hồi mới vào đại học, nàng với Đinh Chanh thật ra xem như bạn bè cũng không tệ.

Nhưng lại bởi vì Cố Trường Khanh mà dần dần trở nên như ngày hôm nay.

Đinh Chanh cười khẩy rồi rời đi.

Có đáng giá hay không không phải Ôn Mạn định đoạt.

Đinh Chanh chẳng qua là không thể chịu đựng nổi Ôn Mạn có nửa điểm gì tốt.

Khi không còn ai quấy rầy nữa, Ôn Mạn nhìn về phía Bạch Vi.

“Hôm nay ngươi giữ được bình tĩnh quá, bình thường ngươi sớm đã không nhịn nổi rồi.”

Bạch Vi vân vê mái tóc:

“Đương nhiên trò hay phải để dành đến cuối cùng mà xem! Ôn Mạn…

Ngươi nói họp lớp chúng ta, lúc Hoắc Thiệu Đình ngồi cạnh ngươi, vẻ mặt những người này sẽ ra sao nhỉ? Mấy người phụ nữ vừa rồi, ngươi đừng nhìn vẻ ngoài thế, nhưng chồng các cô ta đều phải nương tựa vào Hoắc Thị Tập Đoàn mà kiếm cơm đó.

Chưa nói đến địa vị của Hoắc Luật Sư trong giới luật pháp và chính trị, có thể hạ gục chồng các cô ta chỉ trong vài phút.”

Ôn Mạn nghĩ đến người đàn ông kia, khẽ mỉm cười.

Nàng che đi sự bối rối mà nhấp một ngụm cà phê, hỏi:

“Hắn lợi hại vậy à?”

Bạch Vi nói một câu đầy ẩn ý:

“Hắn có lợi hại hay không, chẳng lẽ ngươi không biết sao?”

Ôn Mạn không chịu nói.

Đúng lúc Wechat của Hoắc Thiệu Đình gửi tới, chỉ có một dòng chữ ngắn gọn.

Cô giáo Ôn, tối qua cảm thấy thế nào? Ôn Mạn mặt nóng bừng muốn chết, nàng cắn môi dưới gửi lại một tin nhắn.

Tạm được.

Vừa mới gửi đi, điện thoại di động của nàng liền rung lên, Hoắc Thiệu Đình lại gửi tin nhắn tới.

Ta cảm giác rất tốt! Thứ bảy họp lớp, chúng ta về sớm một chút nhé? Ôn Mạn không biết trả lời thế nào, điện thoại bị Bạch Vi giật lấy đi.

Sau đó Bạch Vi trợn mắt há hốc mồm…

Thật bạo! Nam nữ tư mật sự tình, Hoắc Luật Sư còn có thể tỏ rõ ý đồ trắng trợn như vậy.

Mãi Bạch Vi mới thốt ra được một câu:

“Hoắc Luật Sư chơi bạo thật.”

Ôn Mạn vốn khá bảo thủ, nàng ngượng ngùng lấy lại điện thoại di động.

Bạch Vi hỏi thế nào đi nữa, nàng cũng không hỏi ra được cụ thể.

Ôn Mạn thật sự không thể nào nói ra được.

Tối qua bọn họ đã “gần gũi”, nhưng vẫn chưa thật sự “kết hợp”.

Ngay cả như vậy, Hoắc Thiệu Đình vẫn giày vò nàng rất lâu…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.