Bạch Vi còn muốn trêu chọc nàng vài câu.
Lúc này, trong quán cà phê, treo một màn hình tinh thể lỏng, đang phát một bản tin tức.
Nghệ sĩ Dương cầm Lữ đẹp Kiều Cảnh Niên, đã trở lại trong nước, chuẩn bị tại mấy đại thành thị mở một lần tuần diễn.
Hiện trường vây đầy phóng viên, tràng diện rất nóng nảy.
Bạch Vi hừ nhẹ một tiếng:
“Kiều Cảnh Niên, hoàn toàn xứng đáng là người Hoa chi quang! Một buổi âm nhạc hội vạn kim khó cầu, vô số người truy phủng! Ai có thể nghĩ tới 25 năm trước, hắn chỉ là một kẻ tiểu tử nghèo, ngay cả tiền thuê nhà cũng chưa đóng nổi!”
Ôn Mạn vốn học đàn dương cầm, nàng đương nhiên biết Kiều Cảnh Niên.
Nàng rất ngưỡng mộ hắn, từ thời còn học sinh, lão sư của nàng đã nói với nàng rằng phong cách đánh đàn của nàng có chút giống Kiều Cảnh Niên.
Ôn Mạn cao hứng thật lâu.
Kiều Cảnh Niên, đúng là một người cao không thể chạm vậy a.
Lúc này, một lần nữa nhìn thấy tin tức Kiều Cảnh Niên, nghe thấy tên của hắn, Ôn Mạn cảm giác trong huyết mạch chậm rãi lưu động tình yêu mến.
Nàng vẫn muốn đánh đàn dương cầm.
Có lẽ, đề nghị của Hoắc Chiêu Đình là đúng, sau khi hết thảy kết thúc, nàng hẳn nên đi Anh Quốc du học.
Ôn Mạn thất thần, Bạch Vi hỏi nàng:
“Thế nào vậy Ôn Mạn?”
Ôn Mạn cười nhạt một tiếng:
“Không có việc gì.”
Bạch Vi lại nhìn về phía màn hình, bỗng nhiên mở miệng:
“Ôn Mạn ngươi có phát hiện không, Kiều Cảnh Niên dùng cả hai tay đều rất thuận, ngươi thật giống như cũng là dạng này a! Điều này thật là không nhiều đâu.”
Ôn Mạn không khỏi chú ý nhìn lên màn hình.
Đúng là như vậy.
Kiều Cảnh Niên cũng là tay trái tay phải đều dùng thuận tay.
Ôn Mạn bất tri bất giác liền cười:
“Đại khái là bởi vì chúng ta đều đánh đàn dương cầm thôi.”
Bạch Vi ủi nàng một chút:
“Thôi đi! Cái loại xác suất này thấp lắm nha, chẳng liên quan gì tới đàn dương cầm cả, chỉ có thể nói là trùng hợp thôi.”
Ôn Mạn khẽ ‘dạ’, nàng ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú người đàn ông nho nhã trên màn hình.
Bạch Vi trêu chọc:
“Nếu không phải chứng kiến gian tình giữa ngươi cùng Luật sư Hoắc, ta kém chút cho là ngươi yêu người đàn ông lớn tuổi kia rồi.”
Ôn Mạn muốn phát tác.
Bạch Vi vội vàng chắp tay trước ngực cầu xin tha thứ:
“Cô nãi nãi, chúng ta hẳn nên chú ý xem cách ăn mặc của mình như thế nào! Cũng không thể để bị cái kẻ tiểu biểu nện là Đinh Chanh đó hạ thấp đi.”
Ôn Mạn vô ý muốn cùng người như Đinh Chanh tương đối, nhưng ngày đó Hoắc Chiêu Đình sẽ đi qua, nàng nghĩ không thể để hắn mất mặt.
Thế là, Ôn Mạn lại chọn lấy hai đôi giày cao gót, đem tóc dài một lần nữa làm kiểu tóc.
Làm xong, bản thân Ôn Mạn cũng cảm thấy mình thật đẹp mắt.
Nàng đón xe về nhà, nằm dài trên ghế sô pha gọi điện thoại cho Hoắc Chiêu Đình, vang lên rất lâu hắn mới nhận máy.
“Ngươi đêm nay có trở về không?”
Hoắc Chiêu Đình nhẹ nhàng cười một tiếng:
“Tối hôm qua làm dễ chịu, đêm nay còn muốn sao?”
Ôn Mạn đỏ mặt, không chịu nói tiếp nữa.
Hoắc Chiêu Đình đứng tại sân thượng lầu hai Hoắc Trạch, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve tấm màn trắng mỏng, thấp giọng nói:
“Cha ta có một người bạn cũ từ Anh Quốc trở về, lát nữa sẽ đến rồi, xem ra tối nay ta không đi được rồi.”
Anh Quốc? Thật đúng là trùng hợp! Kiều Cảnh Niên cũng là từ Anh Quốc trở về.
Ôn Mạn trong lòng một trận mềm mại:
“Vậy ngươi hảo hảo chiêu đãi nhé.”
Hoắc Chiêu Đình gật đầu, đang muốn lại cùng nàng nói cái gì, phía sau vang lên một tiếng nói thanh nhã:
“Chiêu Đình!”
Hoắc Chiêu Đình quay người lại.
Phía sau, đứng đó một vị nam tử trung niên hơn 40 tuổi, tướng mạo nho nhã, phong độ nhẹ nhàng.
Hoắc Chiêu Đình thấp giọng nói với Ôn Mạn vài câu, sau đó cúp điện thoại.
Hắn cười nhạt:
“Kiều Thúc, đã lâu không gặp rồi.”
Người đó chính là Kiều Cảnh Niên, hắn cùng Hoắc Chấn Đông là bạn tốt nhiều năm, cùng chung chí hướng với nhau.
Lần này trở về, mặt ngoài là bắt đầu buổi diễn tấu, thực tế là âm thầm tìm kiếm con gái ruột của mình…
Kiều Cảnh Niên mỉm cười:
“Đã mấy năm rồi! Chiêu Đình, nghe nói sự nghiệp của ngươi làm rất tốt.”
Hoắc Chiêu Đình khiêm tốn.
Hai người lại tùy ý hàn huyên vài câu, Hoắc Minh Châu từ dưới lầu đi lên, nàng rất ưa thích Kiều Cảnh Niên, vẫn như khi còn bé kéo tay Kiều Cảnh Niên nũng nịu:
“Kiều Thúc Thúc, cha ta xin ngài xuống dưới.”
Kiều Cảnh Niên vỗ vỗ mu bàn tay Hoắc Minh Châu.
Mười phần từ ái.
Hoắc Minh Châu xán lạn cười một tiếng, bồi tiếp hắn xuống lầu:
“Kiều An Tả lần này không có trở về sao?”
Kiều Cảnh Niên sững sờ lại.
Hắn theo bản năng quay đầu nhìn Hoắc Chiêu Đình.
Người kia tựa tại cạnh cửa sổ sát đất, bộ quần áo màu tối trên người hắn hòa làm một thể với màn đêm bên ngoài, lúc này hắn đang nhíu lại lông mày, khẽ nhếch cằm, ngón tay thon dài kẹp lấy một điếu thuốc lá chậm rãi hút…
Kiều Cảnh Niên cảm khái, Chiêu Đình quả nhiên là siêu quần bạt tụy.
Hắn thần sắc ảm đạm, khẽ nói với Hoắc Minh Châu:
“Ân, tạm thời chưa trở lại.”
Hoắc Minh Châu lại nói cái gì đó nghe không rõ…
Tại sân thượng, Hoắc Chiêu Đình từ từ hút hết một điếu thuốc lá.
Từ dưới lầu truyền đến tiếng thúc giục của người nhà, lúc này hắn mới chậm rãi đi xuống thang lầu.
Đêm nay Hoắc Trạch có khách nhân trọng yếu.
Trong nhà người hầu loay hoay chân không chạm đất, nhiệt nhiệt nháo nháo.
Hoắc Chấn Đông chuẩn bị yến tiệc phong phú để đón tiếp hảo hữu, hắn đứng dậy nắm tay Kiều Cảnh Niên có chút thân thiết nói:
“Cảnh năm mấy năm không thấy, ngươi phong thái vẫn như cũ! Còn ta thì không bằng ngươi rồi, nhìn xem là đã rất cao tuổi rồi.”
Hoắc Minh Châu kiều nhuyễn lên tiếng:
“Cha, chẳng lẽ cha còn muốn tìm mùa xuân thứ hai sao?”
Một câu nói khiến cả bàn người đều cười lên.
Phu nhân Hoắc yêu thương cười mắng:
“Chỉ toàn nói bậy! Nhìn cha ngươi không sửa chữa ngươi kìa.”
Hoắc Minh Châu dí dỏm le lưỡi:
“Kiều Thúc Thúc sẽ che chở cháu.”
Phu nhân Hoắc cười yếu ớt, nàng ôn nhu đối với Kiều Cảnh Niên nói:
“Minh Châu từ nhỏ đã rất ưa thích kề cận ngươi.”
Kiều Cảnh Niên nhìn Hoắc Minh Châu, trong lòng không khỏi đau xót.
Hắn cùng phu nhân dưới gối tuy có một đứa con gái, lại không phải thân sinh mà là nhận nuôi.
Nếu là năm đó hắn không đem lòng tự trọng xem nặng đến thế, dẫn đến bạn gái lúc đó thất vọng rời đi, hắn Kiều Cảnh Niên có phải hay không cũng đã có thân sinh cốt nhục rồi không.
Giống như Hoắc Minh Châu bình thường hoạt bát đáng yêu vậy!
Trong lòng hắn khổ sở nhẹ nói:
“Minh Châu rất làm người khác ưa thích!”
Nói xong, hắn còn sờ sờ đầu Hoắc Minh Châu.
Hoắc Minh Châu không rõ ràng cho lắm, chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô tội.
Hoắc Chấn Đông sợ lão hữu thương cảm, nên chuyển câu chuyện sang hướng khác, bầu không khí cũng một lần nữa hoạt lạc trở lại.
Chỉ là lúc nâng ly chúc mừng ngôn hoan, Hoắc Chấn Đông phát hiện nhi tử cảm xúc không cao, trên mặt một mực nhàn nhạt.
Hoắc Chấn Đông khẽ thở dài một cái.