Một trận tiệc nghênh đón, ăn kéo dài đến rạng sáng.
Hoắc Phu Nhân sớm sai người dọn sẵn phòng khách, nhưng Kiều Cảnh Niên kiên quyết ở khách sạn, vợ chồng nhà họ Hoắc không lay chuyển được hắn đành phải đồng ý, tài xế đưa hắn về khách sạn.
Buổi tiệc linh đình kết thúc.
Phòng ăn lớn như vậy dưới ánh sáng đèn chùm phản chiếu trông thật quạnh hiu, chỉ có người hầu đang dọn dẹp tàn cuộc, phát ra tiếng bát đĩa va chạm rất nhỏ.
Hoắc Thiệu Đình đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi.
Hoắc Chấn Đông gọi hắn lại:
“Thiệu Đình ta có lời nói cho ngươi.”
Hoắc Thiệu Đình ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú cha mình.
Hoắc Chấn Đông lên lầu, nói nhỏ với hắn lúc đi ngang qua nhau:
“Đi thư phòng nói.”
Một lát sau, hai cha con đến thư phòng.
Hoắc Thiệu Đình đóng cửa lại, lại pha cho Hoắc Chấn Đông một tách trà giải rượu, ngữ khí lạnh nhạt:
“Cha, chuyện gì không nói vào lúc khác, lại nói vào nửa đêm?”
Hoắc Chấn Đông cầm lấy trà nhưng chưa uống, mà để ở một bên.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc:
“Thiệu Đình, hôm nay chú Kiều của ngươi tới ngươi có vẻ cao hứng thật đấy!”
Hoắc Thiệu Đình lấy ra một điếu thuốc lá, cúi đầu châm lửa.
Làn khói mỏng bốc lên, khiến khuôn mặt của cả hai đều hơi lu mờ, Hoắc Thiệu Đình cười nhạt:
“Có gì đâu ạ! Gần đây có lẽ quá mệt mỏi.”
Cha nào hiểu con bằng cha! Lời này lừa không được Hoắc Chấn Đông! Với tư cách một người cha, sau khi suy nghĩ, ông chậm rãi mở miệng:
“Thiệu Đình, ta không quan tâm ngươi cùng cô bé nhà họ Kiều đã từng thế nào! Chỉ có một điều, các ngươi là bọn trẻ, có gây chuyện thì đừng ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa ta và chú Kiều.”
Hoắc Thiệu Đình hít một hơi khói thật mạnh, sau đó dập tàn thuốc vào cái gạt tàn thuốc màu trà.
Hắn đứng dậy cười nhạt:
“Vậy ta đi về trước đây.”
Hoắc Chấn Đông rất không vui:
“Nơi này không phải nhà của ngươi sao? Đêm hôm khuya khoắt còn chạy đi đâu?”
Hoắc Chấn Đông tính tình không tốt, đối với người nào cũng độc đoán.
Người bên ngoài sợ hắn, Hoắc Thiệu Đình lại cũng không.
Ngữ khí của hắn ngược lại càng nhạt đi chút:
“Trở về nhìn tài liệu.”
Hoắc Chấn Đông bắt hắn không có cách nào khác, phất phất tay:
“Cút nhanh lên! Làm cái luật sư gì đó, mỗi ngày đều giúp người giải quyết hậu quả, lại còn ra vẻ bận rộn lắm!”
Hoắc Thiệu Đình ngữ khí đùa cợt:
“Tập đoàn Hoắc Thị hàng năm tốn 80 triệu mời con làm cố vấn pháp luật, con tưởng cha ngài biết!”
Hoắc Chấn Đông cầm cái chặn giấy ném đi qua.
“Lăn!”
Hoắc Thiệu Đình nhanh chóng lăn.
Mới ngồi vào trong xe, cha hắn đi theo xuống, mở cửa xe mắng:
“Hay nhỉ, uống gần nửa cân rượu trắng rồi còn muốn tự mình lái xe trở về? Ngươi như thế có thể làm sao không khai hỏa mũi tên đại pháo thượng thiên đâu?”
Hoắc Thiệu Đình xuống xe, đưa chìa khóa xe giao cho tài xế.
Tài xế là người làm lâu năm trong nhà, nhìn ra cậu chủ cả tâm tình không tốt, lúc lái xe cũng không dám nói nhiều chỉ đưa người đến căn hộ.
Xe dừng lại.
Hoắc Thiệu Đình tựa lưng vào ghế ngồi, nhẹ nhàng thở ra một hơi:
“Chú Lý, ngươi đi về trước đi!”
Chú Lý đành phải rời đi.
Hoắc Thiệu Đình vẫn giữ nguyên tư thế này, móc ra một điếu thuốc đặt lên môi.
Bật lửa sáng lên ngọn lửa.
Ngón tay thon dài lịch thiệp của hắn kẹp lấy điếu thuốc trắng ngần, chậm rãi hít vào nhả ra.
Khói thuốc tiến vào buồng phổi, sự đau đớn kia dội vào hắn.
Hắn ngược lại cảm thấy dễ chịu! Hút liền bốn năm điếu thuốc lá, hắn mới xuống xe tiến vào căn hộ.
Mở cửa, trong sảnh u ám.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có ánh sáng, rèm cửa sổ phòng khách bị kéo ra, nhàn nhạt ánh trăng chiếu rọi cả phòng, nhìn trông lại có mấy phần đẹp đẽ lãng mạn.
Hoắc Thiệu Đình ném áo khoác lên ghế sa lon, nhẹ chân nhẹ tay tiến vào phòng ngủ chính, bật một chiếc đèn ngủ.
Ôn Mạn đang ngủ say.
Khuôn mặt nhỏ trắng ngần như đóa mai trắng áp sát lên gối, một mái tóc dài màu trà tản ra đầy gối, đẹp không tả xiết.
Hoắc Thiệu Đình tay vươn vào chăn, khẽ trêu ghẹo! Ôn Mạn bị hắn làm tỉnh giấc.
Ánh mắt của nàng vẫn còn ngái ngủ, cắn môi nhìn hắn.
Nàng không dám ngăn cản, cũng không dám cựa quậy cơ thể, cứ để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Hoắc Thiệu Đình nâng đầu của nàng lên, hôn nàng.
Nụ hôn càng lấn sâu hơn…
Rất lâu, Ôn Mạn chịu không nổi nữa, áp khuôn mặt vào vai hắn, không cho hắn hôn nữa.
Hơi thở nàng hổn hển:
“Tại sao trở lại? Mùi rượu thật nặng.”
Hoắc Thiệu Đình hơi thở thốt ra mấy chữ:
“Ừm, tiệc gia đình uống rượu trắng.”
Hắn ôm nàng ngồi trên giường, nhưng tựa hồ cũng không có ý định làm gì.
Ôn Mạn khẽ nói:
“Ngươi đi tắm rửa, ta làm gì đó cho ngươi ăn nhé?”
Giọng nàng thật mềm mại, Hoắc Thiệu Đình nhịn không được lại cúi đầu hôn nàng.
Nụ hôn say đắm không rời…
Có cảm giác như muốn hôn cho đến thiên hoang địa lão! Ôn Mạn kìm lòng không được ôm lấy hắn, những ngón tay thon dài cấu nhẹ lên vải áo sơ mi trên lưng hắn, tạo ra từng vệt nhỏ.
Kỳ thật lúc này lẫn nhau đều vô cùng động tình, Hoắc Thiệu Đình muốn dứt khoát tiến tới.
Nhưng hắn lại cảm thấy, đối với Ôn Mạn mà nói đêm nay có chút qua loa.
Cuối cùng, hắn vẫn cứ kết thúc nụ hôn này.
“Ta đi tắm rửa! Làm mì sợi nấm hương gà.”
Hắn vừa nói vừa cởi quần áo đi vào phòng tắm, một người nghiêm cẩn như hắn vậy mà cầm quần áo ném tung tóe khắp sàn…
Ôn Mạn biết hắn là cố ý.
Nàng mặt đỏ tim đập thình thịch, căn bản không dám nhìn thân thể của hắn.
Ôn Mạn nhặt quần áo lên đặt ở giỏ đồ giặt, lại đi xuống bếp nấu mì, tài nấu nướng của nàng không quá tinh tế nhưng chưa tới 10 phút đồng hồ đã chuẩn bị cho tốt.
Canh trong veo, màu sắc rành mạch.
Lại rưới thêm vài giọt dầu mè.
Nhìn đẹp mắt, ngửi rất thơm.
Hoắc Thiệu Đình tắm xong, mặc đồ ngủ bước ra, ngồi vào trước bàn ăn bắt đầu ăn mì.
Ở bên ngoài đi xã giao nhiều, không tránh khỏi xu hướng thích những món ăn thường ngày hơn, tài nấu nướng của Ôn Mạn không quá cầu kỳ nhưng rất phù hợp khẩu vị của hắn.
Hắn một bên ăn một bên cầm điện thoại xử lý mấy công việc, sau đó nhìn về phía Ôn Mạn.
“Làm tóc à?”
Ôn Mạn nhẹ nhàng vuốt ve nghịch ngợm mái tóc dài, tiếc nuối nói:
“Ngủ làm nó hơi bị biến dạng.”
Hoắc Thiệu Đình cười nhạt một tiếng.
Hắn còn nói:
“Thời gian và địa chỉ gửi cho ta, ta còn phải bận bịu mấy ngày.”
Ôn Mạn vội vàng chạy về phòng ngủ đi lấy điện thoại, gửi tin nhắn đến trên điện thoại di động của hắn.
Hoắc Thiệu Đình lưu lại ghi chú cẩn thận.
Vừa ngẩng mắt lên, chỉ thấy Ôn Mạn nhìn thẳng vào mình.