Nhưng trên kiện hàng gửi nhanh cũng không có cách thức liên lạc của Hoắc Thiệu Đình, nàng hiểu hắn không muốn gặp lại nàng.
Sau khi tan việc, Ôn Mạn đi một chuyến đến văn phòng luật sư “Anh Kiệt”.
Nàng đặt hộp nhung lên quầy lễ tân, nhờ họ chuyển giao cho Luật sư Hoắc.
Nhân viên lễ tân mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn đồng ý.
Ôn Mạn mới chuẩn bị rời đi, Hoắc Thiệu Đình cùng một cô gái trẻ tuổi sánh bước đi tới, Ôn Mạn đã gặp nàng trên tạp chí.
Hoắc Minh Châu, hòn ngọc quý trên tay nhà họ Hoắc, cũng là em gái ruột duy nhất của Hoắc Thiệu Đình.
Nửa năm trước Hoắc Minh Châu du học về, nhanh chóng cùng Cố Trường Khanh có tình yêu cuồng nhiệt.
Lúc này, Hoắc Minh Châu kéo tay anh trai nũng nịu:
“Anh, em đã hẹn anh mấy lần rồi, anh gặp mặt Cố Trường Khanh một lần đi mà!”
Hoắc Thiệu Đình thờ ơ đuổi em gái.
Hoắc Minh Châu giả vờ tức giận, cùng hắn cãi nhau, nhưng người sáng suốt đều thấy rõ tình cảm của hai anh em họ rất tốt.
Ôn Mạn lặng lẽ nhìn.
Nàng cũng không hận Hoắc Minh Châu, nàng chỉ có chút tự giễu, cái thứ tình huynh muội thâm sâu như vậy, trước đây nàng dựa vào cái gì mà cho rằng Hoắc Thiệu Đình có thể vì nàng đứng ra kiện tụng?
Ôn Mạn lặng lẽ rời đi.
Hoắc Thiệu Đình trông thấy nàng, hắn vài câu đã đuổi Hoắc Minh Châu đi, rồi đi về phía quầy lễ tân.
Nhân viên lễ tân lập tức đưa chiếc hộp cho hắn:
“Luật sư Hoắc, vừa rồi vị tiểu thư kia đã để lại.”
Hoắc Thiệu Đình nhận lấy, tự phụ gật đầu.
Trở lại phòng làm việc, hắn tiện tay ném chiếc hộp vào ngăn kéo, một quãng thời gian rất dài hắn gần như quên bẵng người tên Ôn Mạn này, chỉ lúc cơ thể cần giải tỏa, mới lờ mờ nhớ tới dường như có một người như vậy.
Eo rất nhỏ, chân vừa thẳng vừa dài…
Những ngày tiếp theo, Ôn Mạn rất bận rộn.
Nàng gặp luật sư Khương Minh, ông ấy rất có năng lực, vài lần gặp mặt đã làm rõ mạch suy nghĩ.
Trong phòng làm việc rộng rãi sáng sủa, Khương Minh tỉ mỉ nhìn qua tài liệu Ôn Mạn đưa lên, ôn hòa cười:
“Ngươi là do Thiệu Đình giới thiệu tới, ta sẽ nói rõ ngọn ngành cho ngươi một chút, nói một cách lạc quan có thể được giảm án xuống còn hai năm.”
Ôn Mạn tâm trạng có chút phức tạp.
Khương Minh hai tay đan vào nhau ngồi xuống một cách bình thản, ông lại cười cười:
“Thiệu Đình đã mở lời cầu xin ta rồi, tại sao chính hắn lại không nhận kiện này? Nếu hắn đứng ra bào chữa, thì vô cùng hy vọng lật ngược bản án, được phán vô tội.”
Ôn Mạn không có mặt mũi nói những chuyện đó, nàng viện cớ:
“Luật sư Hoắc chắc là không có thời gian rảnh rỗi.”
Luật sư Khương Minh cười không nói.
Ông khách sáo tiễn Ôn Mạn ra cửa, Ôn Mạn rất cảm kích ông, nhưng nàng cũng biết những sự lễ độ này đều là nhờ mặt mũi của Hoắc Thiệu Đình.
Ra khỏi thang máy, Ôn Mạn đang định đón xe về nhà.
“Ôn Mạn.”
Có người gọi nàng.
Ôn Mạn quay đầu nhìn, gọi là Khương Duệ, xem như người quen.
Khương Duệ là bạn thân của Cố Trường Khanh, tuổi còn trẻ đã tự mình mở một công ty thương mại.
Lúc trước khi Ôn Mạn còn ở bên Cố Trường Khanh, trong các buổi tụ họp đã gặp mặt vài lần.
Khương Duệ đi tới trước mặt nàng, tiện miệng hỏi:
“Đến có việc sao?”
Ôn Mạn không giấu giếm:
“Ta tìm luật sư Khương Minh.”
Khương Duệ cười:
“Tìm cha ta sao.”
Ôn Mạn ngẩn người.
Khương Duệ…
là con trai của luật sư Khương?
Khương Duệ dáng người cao, tướng mạo hơi thanh tú, thuộc loại hình cún con được các chị gái yêu thích.
Hắn nói với Ôn Mạn:
“Ôn Mạn, ta mời ngươi đi ăn cơm nhé! Chúng ta đều là người quen, tôi nhất định sẽ giúp nếu có thể.”
Ôn Mạn do dự một chút, rồi đồng ý.
Khương Duệ lái xe tới.
Một chiếc Ferrari màu đỏ, rất phô trương, hắn ngồi trong xe nói:
“Còn chưa có cô gái nào được ngồi xe của ta đâu, Ôn Mạn, cô là người đầu tiên.”
Ôn Mạn luôn cảm thấy, dính dáng đến Khương Duệ cảm giác có chút không đáng tin cậy! Quá nhiệt tình! Rõ ràng bọn họ cũng chỉ gặp mặt vài lần thôi, nói chuyện cũng không được mấy lần.
Mặc kệ thế nào, Ôn Mạn không muốn đắc tội con trai Khương Minh, nàng lên xe.
Khương Duệ đợi nàng thắt dây an toàn, hỏi:
“Muốn ăn gì?”
Ôn Mạn không khách sáo, đề nghị:
“Món Thái đi!”
Khương Duệ đạp chân ga.
Trên xe, Ôn Mạn cứ im lặng không nói gì, trong đầu nàng đều là những chi tiết về vụ kiện.
Khương Duệ không làm phiền nàng.
Chỉ lúc dừng đèn đỏ, hắn mới lặng lẽ nhìn nàng.
Hắn vẫn luôn thích Ôn Mạn, không ai biết.
Cố Trường Khanh càng không biết, bạn gái cũ hắn vứt bỏ, rất nhiều người thèm muốn, nếu không phải kiêng dè Cố Trường Khanh, đã có bao nhiêu người ra tay rồi! Nửa tiếng sau, Khương Duệ lái xe đến một quán ăn Thái Lan.
Bởi vì món ăn ngon, rất nhiều khách.
Khương Duệ muốn một chỗ ngồi gần cửa sổ, lúc gọi món Ôn Mạn chủ động nói:
“Ta mời nhé!”
Khương Duệ cười cười:
“Thật không nhìn ra, Ôn Mạn cô lại là cô gái chủ động như vậy.”
Ôn Mạn biết hắn nói đùa, vừa gọi món vừa nói:
“Khương Duệ cứ đùa ta nữa đi, mời một bữa cơm có đáng gì đâu.”
Khương Duệ nghiêm túc lại.
Chấp nhận cùng ăn cơm, hoàn toàn là nể mặt cha hắn, chút tự hiểu biết này hắn vẫn phải có.
Hắn tìm cơ hội trêu chọc nàng lần nữa.
Đúng lúc này, ở cửa ra vào đi tới một đôi nam nữ nổi bật.
Nam khôi ngô, nữ xinh đẹp.
Không phải người xa lạ, chính là Cố Trường Khanh và Hoắc Minh Châu.
Ôn Mạn cũng nhìn thấy, nàng lập tức lấy thực đơn che mặt lại, thầm nghĩ: dính dáng đến Khương Duệ, quả nhiên không đáng tin cậy!
Khương Duệ lại sợ Cố Trường Khanh không nhìn thấy mình.
Hắn chủ động chào hỏi:
“Anh Trường Khanh.”
Cố Trường Khanh thấy hắn đang định nói chuyện, ánh mắt dừng lại: Khương Duệ ngồi đối diện cô gái, dù nàng có che mặt, hắn cũng lập tức nhận ra là Ôn Mạn.
Cố Trường Khanh cau mày: Sao Ôn Mạn lại ở cùng Khương Duệ?
Khương Duệ đặc biệt tốt bụng giải thích cho hắn nghe:
“Mời cha ta giúp nàng kiện tụng, ta đang hỏi nàng về tình tiết vụ án.”
Đàn ông ai cũng nhạy bén, chỉ vài câu của Khương Duệ, khiến Cố Trường Khanh đoán ra tâm tư của hắn., Khương Duệ thích Ôn Mạn, đây là đang tuyên chiến với hắn đấy!
Cố Trường Khanh cười nhạo:
“Khương Duệ, ngươi tốt bụng như vậy sao?”
Hắn lại nói với Ôn Mạn:
“Cô tin tưởng hắn, bị bán còn giúp hắn đếm tiền.”
Trực giác của phụ nữ khiến Hoắc Minh Châu bất an, nàng hỏi:
“Cố Trường Khanh, anh quen nàng sao?”