Nàng hỏi một chút, bầu không khí có chút kỳ lạ.
Ôn Mạn khó xử vô cùng.
Cố Trường Khanh đang định nói mấy lời không hay, thì Khương Duệ khẽ cười lên.
Hắn nghiêm túc nói với Hoắc Minh Châu:
“Ôn Mạn là bạn của ta, Trường Khanh Ca tất nhiên quen biết! Tiểu tẩu tử ngươi cứ yên tâm, Trường Khanh Ca trung thành tuyệt đối với ngươi!”
Nói xong câu cuối cùng, hắn liếc xéo Cố Trường Khanh, trong mắt lộ vẻ đùa cợt.
Sắc mặt Cố Trường Khanh rất khó coi, đưa Hoắc Minh Châu đi sang chỗ khác ngồi.
Chờ bọn hắn đi rồi, Khương Duệ nói với Ôn Mạn:
“B thị lớn như vậy mà vẫn gặp được, Ôn Mạn, lần sau ta nhất định sẽ chọn chỗ nào không thấy Cố Trường Khanh, để ngươi đỡ phải phiền lòng.”
Ôn Mạn gọi món ăn, nhẹ nhàng nói:
“Không cần cố gắng né tránh, chia tay rồi chẳng lẽ ta phải trốn tránh hắn cả đời sao, huống hồ người làm sai cũng đâu phải ta.”
Khương Duệ khẽ cau mày.
Hắn chợt nói:
“Ta đi nhà vệ sinh, lát nữa mang đồ ăn lên ngươi ăn trước một chút.”
Ôn Mạn không hề nghi ngờ.
Khương Duệ rời đi, nàng lấy điện thoại liên hệ mấy phụ huynh, xác nhận lịch trình tan học.
10 phút sau Khương Duệ vẫn chưa trở lại, Ôn Mạn đang thấy lạ, thì chỗ nhà vệ sinh của nhà hàng bỗng vang lên tiếng một người phụ nữ thét chói tai…
Nhà hàng cao cấp lập tức rối loạn lớn.
Khương Duệ và Cố Trường Khanh xô xát, nguyên nhân không rõ.
Lúc Ôn Mạn nhìn thấy hiện trường, trên tường và dưới đất đều dính máu, Cố Trường Khanh với vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm Khương Duệ.
Sau một tiếng, hai nam hai nữ đang ngồi trong sở bảo vệ, Khương Duệ và Cố Trường Khanh bị quy tội danh ẩu đả đánh nhau do tranh giành tình nhân.
Hoắc Minh Châu gọi điện thoại, khóc lóc nũng nịu:
“Anh à…
Cố Trường Khanh đánh nhau với người khác, bây giờ chúng ta đang ở sở bảo vệ.
Anh ơi, anh mau tới! Ngô…
Cố Trường Khanh bị thương khá nặng.”
Đầu óc Ôn Mạn ong ong rối loạn.
Cái gì, Hoắc Thiệu Đình muốn tới?
Hoắc Minh Châu cúp điện thoại.
Trong mắt nàng chỉ có Cố Trường Khanh, đau lòng xử lý vết thương cho hắn:
“Khóe miệng đều bị trầy da! …
Khương Duệ, ngươi ra tay nặng quá!”
Trên mặt Khương Duệ thêm một mảng máu bầm.
Hắn đau đến kêu la oai oái, vẻ mặt vô tội nói:
“Hắn ra tay ác hơn được không? Chỉ là ta đùa hắn là sợ vợ, vậy mà hắn đối xử với ta thế này!”
Hoắc Minh Châu lập tức dịu dàng, nàng oán trách vị hôn phu của mình:
“Khương Duệ là người nhà, ngươi lại đánh hắn ra nông nỗi này, để Ôn tiểu thư phải mất công bận tâm, ngươi khiến Khương Duệ làm sao theo đuổi người ta nữa?”
Cố Trường Khanh rút ra một điếu thuốc lá, châm lửa, vừa hút vừa âm trầm nhìn Khương Duệ.
Cái thằng nhóc này thật giỏi giả vờ! Tại khu vực hút thuốc của nhà hàng, hắn đã khiêu khích mình thế nào nhỉ? Trường Khanh Ca, ngươi đã chia tay với Ôn Mạn, ta theo đuổi nàng chắc ngươi không phản đối chứ? .
Ta không theo đuổi thì người khác cũng sẽ theo đuổi thôi! .
Ngươi không thể ăn thứ trong nồi, lại ngó thứ trong bát.
…
Cố Trường Khanh cười lạnh.
Ha! Đúng là xem thường Khương Duệ!
Ôn Mạn không biết những điều này, nàng chỉ sợ lát nữa Hoắc Thiệu Đình tới, nàng sẽ chạm vào vảy ngược của hắn.
Nàng người nhỏ bé, lời nói yếu ớt, không dám đắc tội hắn! Ôn Mạn muốn tìm cơ hội chuồn đi, nhưng Khương Duệ lại bám lấy nàng:
“Ôn Mạn, lát nữa ngươi còn phải đưa ta đi bệnh viện, mặt ta bị thương ra thế này, ngày mai còn làm sao gặp ai nữa?”
Ôn Mạn đau đầu muốn chết!
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên, Ôn Mạn vô thức ngước mắt nhìn lên.
Là Hoắc Thiệu Đình.
Hắn xuất hiện đầy uy thế, trong bộ vest thủ công kiểu Anh cổ điển, hoàn hảo như nam thần trên tạp chí.
Sau khi bước vào, hắn chẳng nhìn về phía này, mà đi thẳng tới nói chuyện với chú đội mũ.
“Ta đến đóng tiền bảo lãnh cho Khương Duệ và Cố Trường Khanh.”
Đối phương biết thân phận của hắn, vô cùng khách khí đưa một điếu thuốc lá:
“Hoắc Luật Sư, chỉ chút chuyện cỏn con thế này mà phải phiền ngài tới, thật sự xin lỗi! Chủ yếu là hai vị này đánh nhau vì tranh giành tình nhân, ảnh hưởng thực sự không tốt.”
Tranh giành tình nhân à? Hoắc Thiệu Đình khẽ liếc nhìn về phía bên này.
Ánh mắt hắn rơi vào người Ôn Mạn.
Hôm nay Ôn Mạn mặc rất kín đáo, với áo sơ mi màu xanh vỏ cau chất tơ kết hợp chân váy đuôi cá, toàn thân từ trên xuống dưới được che kín.
Nhưng kiểu trang phục này, ngược lại càng thêm vài phần thanh khiết lại quyến rũ.
Hoắc Minh Châu biện hộ cho Cố Trường Khanh:
“Anh à, Khương Duệ trêu chọc ta, Cố Trường Khanh mới đánh nhau với hắn…
Căn bản không phải tranh giành tình nhân.”
Hoắc Thiệu Đình thu lại ánh mắt, khẽ liếc qua Cố Trường Khanh rồi nhạt nhẽo hỏi lại:
“Có đúng không?”
“Đương nhiên! Cố Trường Khanh hắn yêu ta như vậy, làm sao có thể đánh nhau vì những người phụ nữ khác…
Hơn nữa Khương Duệ và Ôn tiểu thư cũng đâu phải người ngoài!”
Hoắc Minh Châu tự quyết định.
Hoắc Thiệu Đình không để ý tới nàng, đi thẳng làm thủ tục.
Cố Trường Khanh dẫn đầu đi ra ngoài, lên xe.
Hoắc Minh Châu vội vàng theo tới.
Khương Duệ hắng giọng một tiếng, nói:
“Thiệu Đình Ca, cám ơn ngươi nhé, hôm nào mời ngươi ăn cơm.”
Nói xong, hắn liền định kéo Ôn Mạn rời đi.
Hoắc Thiệu Đình nhìn chăm chú vào bọn họ, chậm rãi nhả ra một vòng khói thuốc, giọng nhàn nhạt nói, “Khương Duệ, ngươi ra ngoài trước đi, ta có lời muốn nói với Ôn lão sư.”
Khương Duệ không dám làm trái lời.
Tuy nói Hoắc Thiệu Đình ngang hàng với nhóm người bọn họ, nhưng bởi vì công việc khác làm quá giỏi, thực sự lấn lướt bọn họ một bậc.
Khương Duệ nháy mắt với Ôn Mạn:
“Ta chờ ngươi trên xe.”
Ôn Mạn miễn cưỡng cười một tiếng.
Khương Duệ rời đi, mấy chú đội mũ nhìn ra có điều bất thường, cười ha hả nói:
“Hoắc Luật Sư có việc riêng cần giải quyết, chúng ta xin phép ra ngoài.”
Ôn Mạn: …
Khi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Hoắc Thiệu Đình cúi đầu thưởng thức điếu thuốc giữa ngón tay.
Ngón tay của hắn thon dài hữu lực, động tác đơn giản thôi cũng tràn đầy mị lực.
Một lát sau, hắn ngước mắt nhìn nàng:
“Ôn lão sư, năng lượng rất lớn.”
Ôn Mạn hơi sửng sốt.
Nàng bản năng biện hộ cho mình:
“Chuyện hôm nay, cùng ta…”
“Ngươi muốn nói với ngươi không liên quan?”
Hoắc Thiệu Đình cười nhàn nhạt, mang mấy phần ý đùa cợt:
“Ôn lão sư, bọn họ vì cái gì mà đánh nhau, ngươi không đoán ra sao?”
Sắc mặt Ôn Mạn hoàn toàn tái nhợt.
Trước mặt Hoắc Thiệu Đình đầy quyền lực, mọi lời giải thích của nàng đều trở nên nhạt nhẽo vô lực, hắn nói sao thì nhất định phải là vậy, bởi vì hắn là Hoắc Thiệu Đình, là đại luật sư lợi hại nhất trong nước.
Nàng Ôn Mạn, chẳng qua chỉ là một gốc cỏ dại không đáng chú ý mà thôi.