Trong nội tâm nàng uất ức, nước mắt ứa ra:
“Hoắc Luật Sư ngươi yên tâm, ta tuyệt sẽ không tham gia vào tình cảm của em gái ngươi.”
Hoắc Thiệu Đình bỗng nhiên đứng dậy, đi thẳng về phía nàng.
Ôn Mạn không hề nhúc nhích.
Nàng chỉ mở to đôi mắt ngập nước, bàng hoàng ngước nhìn hắn.
Hoắc Thiệu Đình từ trên cao nhìn xuống nàng, thậm chí còn xòe bàn tay ra khẽ cạo nhẹ khuôn mặt non mịn của nàng, Ôn Mạn cảm thấy khuất nhục, khó chịu quay mặt đi.
Hoắc Thiệu Đình nhàn nhạt lên tiếng:
“Ôn lão sư, ngươi nhất định không cam lòng, rõ ràng là Cố Trường Khanh phản bội tình cảm để tìm ‘minh châu’, bây giờ ngược lại khiến ngươi biến thành người thứ ba (tiểu tam), rất uất ức đúng không?”
“Ta không có!”
“Trong lòng còn nghĩ đến hắn?”
“Ta không có!”
Hoắc Thiệu Đình rụt tay về, khẽ mỉm cười nhạt nhẽo một chút.
Hắn nói:
“Ta tin tưởng sự cam đoan của Ôn lão sư.”
Ôn Mạn vừa khó xử vừa uất ức, tại sao Hoắc Thiệu Đình lại đối xử với nàng như vậy? Nàng không dám bộc phát, chỉ dám khẽ thốt ra mấy chữ:
“Hoắc Thiệu Đình, ngươi hỗn đản!”
Hắn cũng không tức giận, chỉ là chăm chú nhìn nàng.
Một lát sau, Hoắc Thiệu Đình mới lên tiếng, nói rất khẽ một câu:
“Ngươi không có lỗi gì, chỉ sai vì quá tin tưởng tình yêu.”
Ôn Mạn sững sờ một chút.
Đợi nàng định thần lại, Hoắc Thiệu Đình đã rời đi…
Hoắc Thiệu Đình tập trung lái xe.
Hắn thỉnh thoảng qua kính chiếu hậu thấy em gái rúc vào vai người đàn ông, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
Khóe miệng Hoắc Thiệu Đình khẽ cong lên cười, có chút chế giễu.
Chiếc xe màu vàng (kiểu Âu) chậm rãi dừng trước cửa nhà hàng, Cố Trường Khanh xuống xe, hắn quay người gửi lời cảm ơn tới Hoắc Thiệu Đình.
Hai người đàn ông đối mặt, ánh mắt chạm nhau, ẩn chứa ý vị mà chỉ hai người mới hiểu.
Hoắc Thiệu Đình khẽ gật đầu, rồi lái xe đi.
Hoắc Minh Châu trèo vào ghế phụ lái.
“Con gái phải có dáng vẻ con gái, chút duyên dáng.”
Hoắc Thiệu Đình trách cứ em gái.
Hoắc Minh Châu làm ngơ.
Nàng lôi kéo anh trai nói chuyện phiếm:
“Hôm nay vị tiểu thư Ôn kia rất xinh đẹp! Thực không ngờ Khương Duệ lại thích kiểu người như vậy mà…
Anh, em cảm thấy nàng có điều gì đó sai sai!”
Hoắc Thiệu Đình hạ cửa sổ xe xuống một chút.
Hắn đột nhiên cảm thấy người có chút nóng! Hoắc Minh Châu còn lẩm bẩm nói một mình:
“Nàng đẹp như thế, em còn thực sự có chút hoài nghi chuyện khuất tất của nàng cùng Cố Trường Khanh bên trong…
Cũng may nàng là người của Khương Duệ.”
Hoắc Thiệu Đình không đáp lời, tiếp tục tập trung lái xe.
Một lát sau, hắn nhàn nhạt hỏi Hoắc Minh Châu:
“Chừng nào kết hôn?”
Hoắc Minh Châu thẹn thùng:
“Cái này cần nghe ý Cố Trường Khanh, hắn hiện tại chính là thời điểm làm sự nghiệp, em cũng không dám làm phiền hắn quá nhiều.”
Đằng trước là đèn đỏ, Hoắc Thiệu Đình cho xe dừng lại.
Hắn nghiêng người, vẻ mặt thờ ơ:
“Hắn yêu ngươi sao?”
“Đương nhiên.”
“Hắn yêu ngươi cái gì?”
Hoắc Minh Châu không bị làm khó, nàng duỗi bàn tay trắng ngần ra, đọc làu làu như thuộc lòng:
“Yêu ta gia thế hiển hách, học thức cao, người xinh đẹp, bố mẹ có uy tín lại có một người anh tài giỏi…”
Hoắc Thiệu Đình khẽ “a.”
lên tiếng.
Ôn Mạn bị Khương Duệ lôi kéo đi bệnh viện một chuyến.
Khương Duệ rất biết làm bộ làm tịch, chỉ một chút vết thương, quả thực là ở bệnh viện đợi suốt hai tiếng đồng hồ.
Hắn đưa Ôn Mạn về nhà, đã chín giờ tối.
Ôn Mạn tâm trạng thực sự không tốt, nhưng nàng vẫn nói lời xin lỗi với Khương Duệ:
“Hôm nay làm liên lụy ngươi, xin lỗi Khương Duệ.”
Tâm trạng Khương Duệ còn phức tạp hơn nàng.
Hắn vốn tưởng rằng Ôn Mạn cùng Cố Trường Khanh chia tay, chính mình sẽ có cơ hội, đâu ngờ lại chen vào một Hoắc Thiệu Đình.
Mặc dù Hoắc Thiệu Đình có vẻ đứng đắn, nhưng hắn vừa mới đến đã dùng ánh mắt đánh giá khắp người Ôn Mạn vài lần, Khương Duệ cũng không phải kẻ mù lòa đương nhiên nhìn ra được.
Hắn không dám cạnh tranh trực tiếp với Hoắc Thiệu Đình.
Địa vị của Hoắc gia tại B thị rất cao, Hoắc Thiệu Đình lại là một nhân vật đáng sợ, Khương Duệ mặc dù thực lòng với Ôn Mạn nhưng cũng không muốn liên lụy cả nhà để thành toàn tình yêu của mình.
Khương Duệ nghiêng đầu nhìn Ôn Mạn.
Hắn dùng giọng điệu trêu đùa nói:
“Ôn Mạn, mấy năm nữa lỡ cả hai chúng ta đều độc thân, thử suy nghĩ xem sao.”
Từng được Hoắc Thiệu Đình chỉ điểm, Ôn Mạn ít nhiều đoán ra được tâm tư hắn.
Nàng không muốn làm hại Khương Duệ.
Ôn Mạn lắc đầu, nàng nói:
“Khương Duệ, chờ cha ta ra ngoài ta hẳn là sẽ rời khỏi B thị, ta…
tạm thời không có suy nghĩ về phương diện đó.”
Khương Duệ lẳng lặng chăm chú nhìn nàng.
Hắn bỗng nhiên bật cười, cười đến trông thật đáng yêu:
“Đùa giỡn với ngươi đâu! Coi là thật à? Có chút lạnh rồi…
Nhanh vào đi thôi! Chuyện của bác trai ngươi yên tâm, ta sẽ nói chuyện với cha ta một chút.”
Ôn Mạn cảm ơn hắn đã không vạch trần.
Lúc Ôn Mạn xuống xe để rời đi, Khương Duệ đột nhiên gọi nàng lại:
“Ôn Mạn!”
Ôn Mạn quay đầu nhìn hắn.
Khương Duệ ngồi trong xe, phất phất tay về phía nàng…
Chẳng hiểu sao, đôi mắt Ôn Mạn có chút ướt át.
Nàng nhìn xem xe chạy đi, mới đi vào cửa trước.
Có lẽ là bóng đèn hỏng, ánh sáng ở lầu một rất u ám, Ôn Mạn lấy điện thoại ra muốn mở đèn flash chiếu sáng.
Bỗng nhiên vòng eo bị người ôm lấy, đôi môi cũng bị bàn tay ấm áp bịt lại gấp gáp.
Một trận hỗn loạn, nàng bị người kéo vào lối đi nhỏ của cầu thang bộ.
“Ưm…
Buông ta ra!”
Như nàng mong muốn, tay người đàn ông buông ra, ngay sau đó một vật ấm áp che lên môi nàng.
Hơi thở quen thuộc của đàn ông, khiến Ôn Mạn giật mình và lo sợ.
Là Cố Trường Khanh…
Ôn Mạn cắn rồi cho hắn một cái tát, một tiếng “Đùng”, đèn đóm xung quanh một cách kỳ lạ đều sáng lên.
Ôn Mạn đã dùng hết sức lực, nàng tựa vào trên tường cố gắng thở dốc, giống như con cá sắp chết.
Cố Trường Khanh khuôn mặt âm trầm.
“Ngươi lại đê tiện như vậy, ai cũng có thể được sao?”
Ôn Mạn ngẩng đầu lên, mắt bỗng nóng lên.
Nàng không những không giận mà còn bật cười:
“Đúng! Ta thấp hèn! Ngoài ngươi ra, ai cũng được…
Cố Trường Khanh, ngươi có hài lòng với câu trả lời này không?”
Sắc mặt Cố Trường Khanh càng thêm âm trầm.
Hắn túm lấy cổ Ôn Mạn, trên trán gân xanh hằn lên.
“Ngươi dám!”
“Ta sao lại không dám? Cố Trường Khanh, ta bị ngươi làm hại thê thảm đến mức này? Ta còn có cái gì không dám nữa?”
Cố Trường Khanh đột nhiên buông nàng ra.
Hắn lấy ra một hộp thuốc lá, nào ngờ hộp thuốc lá lại trống rỗng.
Hắn lật đi lật lại rồi ném xuống đất, ngẩng mắt nhìn Ôn Mạn:
“Rời khỏi B thị đi! Ta mua cho ngươi một căn biệt thự trong thành phố, chú Ôn cũng sẽ không sao!”