Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu

Chương 1169



Hoắc Tây đưa tay cầm lấy.

Nàng tựa vào ghế sofa, lẳng lặng nhìn, đây là món quà nàng chuẩn bị tặng Trương Sùng Quang nhưng từ đầu đến cuối không có đưa ra ngoài.

Nàng nhớ lại đêm đó hắn hung ác, làm nàng đau đớn như thế.

Cái này đã ở đầu giường…

Lúc ấy, có một khoảnh khắc nàng muốn cầm nó đập xuống.

Nhưng cuối cùng vẫn không nỡ.

Hoắc Tây ánh mắt ướt át.

Trương Sùng Quang bất ngờ đẩy cửa đi vào.

Hoắc Tây thậm chí không kịp thu lại ánh mắt u sầu, nhưng khi Trương Sùng Quang bật đèn, nàng đã cất Lưu Ly đi rồi.

Ánh đèn sáng rọi, vợ chồng im lặng đối mặt rất lâu.

Hoắc Tây khẽ khàng lên tiếng:

“Có chuyện gì không?”

Trương Sùng Quang hơi quay lưng, khẽ đưa tay đóng cánh cửa lại.

Hắn nhìn Hoắc Tây, nói năng ngắc ngứ:

“Người làm đã đặt hành lý của ta ở phòng khách, đó là ý của ngươi sao?”

Hoắc Tây không phủ nhận, nàng nhẹ nhàng nói:

“Chúng ta đang thỏa thuận ly hôn, không thích hợp chung phòng nữa!”

Trương Sùng Quang chằm chằm nhìn nàng.

Nửa ngày sau, hắn cười một tiếng đầy mỉa mai:

“Hoắc Tây, chúng ta vẫn là vợ chồng! Nếu đêm nay ta muốn khoái hoạt một chút thì sao, nàng có thể không cho sao?”

Nghe vậy, Hoắc Tây trái tim đau nhói một chút.

Nửa ngày, nàng chậm rãi lên tiếng:

“Trương Sùng Quang, ngươi còn muốn cưỡng ép ta một lần nữa sao? Ngươi miệng nói hết lần này đến lần khác không muốn ly hôn, chẳng lẽ trong cuộc hôn nhân này, ta chỉ là kẻ chuyên cung cấp để ngươi phát tiết ham muốn, là một kỹ nữ sao?”

Trương Sùng Quang ánh mắt căng thẳng:

“Ngươi nghĩ vậy sao?”

Hoắc Tây cười lạnh:

“Chứ còn muốn như thế nào?”

Bọn hắn giằng co, không ai chịu nhường ai.

Cuối cùng, Trương Sùng Quang chậm rãi bước về phía nàng, hắn hơi cúi người, hai tay chống lên hai bên lan can ghế sofa chỗ nàng ngồi.

Hắn lại gần nàng cực kỳ, gần đến nỗi hơi thở của cả hai giao thoa vào nhau, gần đến nỗi sóng mũi cao của hắn và nàng gần như chạm vào nhau, có cảm giác da thịt kề sát rất thật.

Giọng hắn lạnh lùng:

“Vừa nãy con gái liên tục hỏi ta, ba ba mụ mụ có thể ly hôn không? Con bé nói người làm trong nhà đều đang bàn tán chuyện hôn nhân của chúng ta, đều lo lắng không làm lâu dài ở đây được.

Hoắc Tây à…

Người làm còn như vậy, ngươi nói bọn nhỏ nghĩ sao? Bọn nhỏ biết ba ba mụ mụ muốn ly hôn, bọn hắn sẽ khó khăn thế nào đây?”

Hắn lấy con cái ra, chẳng qua là muốn để nàng từ bỏ.

Hoắc Tây sao lại không biết?

Nàng nhìn gương mặt hắn, nhẹ giọng hỏi lại:

“Vậy Trương Tổng Trương tiên sinh, ngươi nói cho ta biết, một người phụ nữ mà ngươi có quan hệ thể xác, ngươi lại dẫn nàng đến buổi liên hoan cuối năm của công ty, ngươi để con cái của ngươi nhìn thấy những người phụ nữ khác thèm khát ba của chúng, ngươi để bọn hắn nghĩ thế nào? Ngươi là muốn kích thích ta, hay là muốn chứng minh sức hấp dẫn của bản thân? Trương Sùng Quang, ta nói cho ngươi biết, dù là kiểu nào, ta đều không thể chấp nhận!”

Nàng còn nói thêm:

“Nếu là ngươi thật sự tốt cho bọn nhỏ, ngươi nên phối hợp với ta, đưa tổn thương giảm xuống thấp nhất!…

Về sau ngươi có muốn tìm Tống Vận hay Vương Vận, đó là tự do của ngươi và cũng là điều chính đáng.

Ta sẽ…

Ta sẽ thay ngươi giải thích với bọn nhỏ.”

“Nàng ấy không phải vấn đề giữa chúng ta!”

Trương Sùng Quang nói thẳng, “Ta đối với nàng một chút ý gì cũng không có, đêm đó chỉ là ngoài ý muốn.

Ta cũng không có phát sinh quan hệ với nàng ấy, đến thời khắc mấu chốt ta tỉnh rượu, ta đã về nhà rồi.”

Hắn hỏi nàng:

“Vì sao nàng cứ giữ chặt lấy chuyện này không buông? Vì sao nàng không nghĩ xem ta khó chịu thế nào khi trong lòng nàng cứ mãi chứa chấp Bạch Khởi? Hoắc Tây, ta chỉ muốn để cho ngươi cũng thể nghiệm một chút cảm giác này! Đau không…

Đau là tốt rồi.

Ba năm nay, ta mỗi thời khắc đều đau khổ, ta đều nghĩ, khi nào thì ngươi có thể quên Bạch Khởi, sau đó cùng ta làm lại từ đầu?”

Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm nghiền mắt.

Nàng cảm thấy trái tim từng cơn co thắt đau đớn, đau đến mức như muốn tê liệt đi mất rồi…

Nàng vẫn luôn muốn rời đi một cách đường hoàng, thế nhưng Trương Sùng Quang lại nghĩ đến chuyện trả thù nàng.

Hôn nhân của bọn hắn sao lại đi đến tình trạng như ngày hôm nay thế này?

Trước khi hắn dồn ép hỏi nàng, nàng rất thẳng thắn nói cho hắn biết:

“Rất đau! Trương Tổng hài lòng sao? Nếu hài lòng thì buông ta ra đi! Bây giờ ta muốn đi ngủ.”

Nàng đối với hắn thất vọng đến mức, ngay cả hai chữ ly hôn cũng chẳng muốn nhắc tới.

Trương Sùng Quang chằm chằm nhìn gương mặt nàng, bỗng dưng, hắn ngậm lấy môi nàng, hôn thật mạnh…

Hắn ép buộc nàng phải hôn hắn, nàng không đồng ý, hắn liền dùng sức cắn xé môi nàng.

Hắn giống như điên cuồng muốn khơi gợi lên nhiệt tình của nàng.

Thế nhưng đau đớn như vậy, làm sao dễ chịu được? Hoắc Tây không phản kháng, nàng chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn…

Ánh mắt như thế, khiến Trương Sùng Quang người lạnh đi.

Hắn một tay đỡ lấy cổ nàng, thì thào lên tiếng:

“Hoắc Tây, ta không muốn ly hôn với nàng! Đừng ép ta…

Được không?”

Hoắc Tây không nói gì.

Thân thể nàng nửa tựa trên ghế sofa, cúc áo sơ mi của nàng bị hắn cởi hơn phân nửa, để lộ thêm vài vết bầm tím mới trên da thịt, trông thật đáng sợ.

Nàng im lặng nghe hắn nói, lặng lẽ mặc cho hắn giúp nàng chỉnh lại quần áo.

Trương Sùng Quang hít một hơi sâu:

“Về sau sẽ không làm vậy nữa! Ta sẽ không lại ép buộc ngươi.”

Hắn chậm rãi rời khỏi người nàng, chậm rãi đứng thẳng dậy…

Đèn không biết tắt từ lúc nào, bọn hắn ở trong bóng tối nhìn chăm chú lên lẫn nhau, ở trong bóng tối trở nên xa lạ.

Cuối cùng hắn nói:

“Ta có thể đem đến phòng khách, nhưng ta sẽ không ly hôn!”

Hắn còn nói:

“Hoắc Tây, đời này nàng cũng là Trương Thái Thái.”

Mãi cho đến khi hắn rời đi, Hoắc Tây đều không nói gì.

Nàng chỉ lẳng lặng nằm ở đó…

Khi cửa phòng ngủ khép lại, nước mắt nơi khóe mắt nàng mới rơi xuống.

Kỳ thật Trương Sùng Quang không yêu nàng.

Hắn không chịu ly hôn, đó là chấp niệm của hắn, bởi vì hắn cảm thấy mình bị bỏ rơi.

Thế nhưng rõ ràng, người một mực bị hắn vứt bỏ lại là nàng, Hoắc Tây…

Mối quan hệ của bọn hắn lâm vào ngõ cụt, lâm vào bế tắc.

Trương Sùng Quang rất ít trở về, một tuần chỉ về hai ba lần, nhưng hắn trở về sẽ ở bên bọn nhỏ, vẫn ra dáng ba ba tốt.

Đối với Hoắc Tây, hắn cũng dịu dàng hơn.

Chỉ là sau đó, giữa bọn hắn lạnh nhạt, khách khí cũng ít đi.

Thời gian lâu dần, những người xung quanh đều biết, hôn nhân của bọn hắn xảy ra vấn đề.

Hoắc Thiệu Đình gọi Trương Sùng Quang đến nói chuyện.

Lúc Trương Sùng Quang đi ra, trên mặt rất lạnh nhạt.

Hắn dường như đã quyết định rồi, hắn không ly hôn, nhưng hắn cũng sẽ không lại cầu xin Hoắc Tây thay đổi suy nghĩ.

Hắn Trương Sùng Quang không thể đấu lại một người đã chết.

Chiếc xe địa hình màu đen rời khỏi Hoắc Trạch.

Người lái xe nhìn mặt sếp khó coi qua kính chiếu hậu, hỏi:

“Trương Tổng, bây giờ trở về biệt thự hay đến công ty ạ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.