Trương Sùng Quang thản nhiên nói:
“Đến công ty!”
Tài xế quay đầu xe hướng về phía công ty lái tới, khoảng nửa giờ, xe dừng trước tòa nhà tổng bộ công ty, tòa cao ốc này rất khang trang, là Trương Sùng Quang xây xong năm ngoái.
Xe “kít.”
một tiếng dừng lại, trước xe lại đứng một người phụ nữ toàn thân ướt đẫm.
Là Tống Vận.
Tống Vận ôm thân thể đi đến cạnh xe, Trương Sùng Quang ngồi yên một lúc, hạ cửa sổ xe xuống cúi đầu châm một điếu thuốc:
“Có việc?”
Trong xe sang trọng, dáng vẻ người đàn ông tự phụ hút thuốc cũng cực kỳ thu hút, cho dù hắn đối với nàng lạnh như băng.
Tống Vận đối với Trương Sùng Quang, không đơn thuần là sự theo đuổi quyền thế, còn là sự ngưỡng mộ của phụ nữ đối với đàn ông.
Điểm này, chính nàng rõ ràng hơn ai hết.
Khói xám chậm rãi bay lên, làm mờ khoảng cách hai người.
Trương Sùng Quang ngước mắt nhìn chăm chú Tống Vận…
Nàng thật sự chật vật, chiếc váy ướt đẫm dán sát vào thân thể mềm mại, Trương Sùng Quang là người đàn ông thành thục, chút tâm tư nhỏ mọn này đương nhiên không qua mắt hắn.
Tống Vận dưới ánh mắt của hắn, thân thể khẽ run rẩy.
Giọng nàng mang theo vẻ khàn khàn:
“Trương Tổng, ta muốn cầu xin ngài tha thứ, có thể bởi vì phu nhân ngài biết sự tồn tại của ta, cho nên ta hiện tại…
tình cảnh rất khó khăn, trong đài đã ngừng mọi công việc của ta! Ta từ nông thôn lên, cha mẹ ta nuôi ta ăn học tốt nghiệp đại học rất không dễ dàng, ta van cầu ngài…
van cầu Trương Thái Thái giơ cao đánh khẽ.”
Những lời này, nước mắt lưng tròng, khiến người ta thương tiếc.
Đôi mắt đen của Trương Sùng Quang sâu thẳm, hắn vẫn từ từ hút điếu thuốc lá.
Ánh mắt kia nhìn Tống Vận khiến nàng run chân.
Một lúc lâu, Trương Sùng Quang rất khẽ cười:
“Ngươi cảm thấy là Trương Thái Thái muốn đối phó ngươi, sao ngươi không tìm bà ấy, ngược lại lại tới tìm ta?”
Tống Vận bị hỏi khó.
Kỳ thật thủ đoạn nhỏ của phụ nữ, đối với đàn ông mà nói giống như tấm màn giấy mỏng manh, phần lớn đàn ông tiếp chiêu sẽ không bóc trần.
Nàng không ngờ Trương Sùng Quang lại thẳng thừng như thế không cho mặt mũi.
Nàng khó xử đến mặt đỏ bừng, có chút xuống đài không được.
Nhưng ngoài ý liệu, Trương Sùng Quang lại nghiêng người mở cửa xe bên kia, ngữ khí rất nhạt nói:
“Lên xe.”
Tống Vận lại một lần nữa sững sờ.
Nàng không thể tin được chính mình nghe thấy, không thể tin Trương Sùng Quang không còn từ chối nàng tiếp cận.
Nàng có thể khẳng định là, Trương Sùng Quang biết ý đồ của nàng, thế nhưng hắn vẫn để chính mình lên xe…
Có phải hay không đại biểu hắn chấp nhận theo đuổi của chính mình?
Tống Vận cơ hồ là run rẩy bước lên xe.
Ngồi trên chiếc SUV đen sang trọng, ngồi bên cạnh người đàn ông nàng ngưỡng mộ, nàng nhìn tấm thảm xe trắng tinh, ngửi mùi da thuộc dễ chịu, còn có mùi nước cạo râu nhàn nhạt trên người đàn ông…
Tiền tài, quyền lực, những thứ này cộng lại liền giống như liều thuốc mạnh mẽ nhất trên đời.
Nàng khát vọng người đàn ông này, muốn hắn chiếm hữu.
“Trương Tổng?”
Tống Vận run giọng hỏi:
“Chúng ta đi đâu?”
Trương Sùng Quang không để ý tới nàng, hắn cầm điện thoại gọi một dãy số, đối với đầu dây bên kia rất nhạt nhẽo phân phó một câu:
“Xuống lầu một chuyến.”
Nói xong hắn cúp điện thoại, vẫn không để ý đến Tống Vận, hắn nghiêng người, điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay thon dài trông cực kỳ bắt mắt.
Tống Vận không dám quấy rầy nữa, nàng say mê nhìn xem.
Nàng không rõ, giống người đàn ông như Trương Tổng, Trương Thái Thái vì sao lại không thèm để ý.
Người phụ nữ kia đơn giản chỉ dựa vào gia thế! Khoảng ba phút sau, Tần Thư Ký từ tầng cao nhất đi thang máy xuống.
Cô ấy tưởng sếp có chuyện gì gấp, ai ngờ cửa xe hạ xuống lại thấy người không ngờ tới…
Tống Vận.
Trương Tổng bị điên rồi đi? Hắn cho một người phụ nữ đầy dã tâm như thế lên xe, rốt cuộc là muốn làm cái gì? Rõ ràng luật sư Hoắc đã dứt khoát về chuyện ly hôn, không muốn nói thêm gì, lẽ nào không nên tỏ thái độ tránh xa người phụ nữ này sao, sao còn dây dưa không rõ ràng chứ? Chẳng lẽ Trương Tổng thật sự để mắt?
Tần Thư Ký sững sờ nửa ngày, khẽ gọi:
“Trương Tổng?”
Trương Sùng Quang phân phó tài xế:
“Chạy đi! Đưa cô Tống trở về.”
Tống Vận vừa được cưng chiều bất ngờ lại vừa hơi có chút chờ mong, nhỏ giọng nói địa chỉ của mình…
Tài xế trong lòng kìm nén cục tức, không rên một tiếng đạp mạnh chân ga.
Tần Thư Ký ngồi ở ghế phụ lái, nàng cũng không có nói chuyện.
Nàng không biết nên nói gì!
Ngoài xe lại bắt đầu mưa, trong xe trầm mặc…
Thân thể Tống Vận vẫn run rẩy, lâu dần nàng lạnh đến chịu không được.
Nàng muốn tìm kiếm một chút ấm áp, thế là hướng về phía Trương Sùng Quang mạnh dạn nghiêng người qua.
Trương Sùng Quang nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn, không nhìn ra cảm xúc.
Tống Vận không còn dám liều lĩnh nữa.
Thời gian trôi qua, đại khái nửa giờ sau xe dừng dưới chung cư Tống Vận.
Tài xế cộc cằn nói:
“Đến nơi rồi!”
Trong xe u ám, bầu không khí vi diệu.
Tống Vận là người phụ nữ rất thông minh, nàng biết ưu thế của mình, đơn giản chính là trẻ tuổi xinh đẹp còn có cảm giác mới mẻ.
Nàng lấy hết dũng khí tiến công:
“Trương Tổng, ngài có muốn đi lên ngồi một chút không ạ?”
Từ đầu tới cuối, Trương Sùng Quang đều giữ phong thái quân tử đoàng hoàng.
Nhưng buông bỏ công việc, đưa cô gái trẻ trung xinh đẹp về nhà, bản thân nó cũng không phải là chuyện chính đáng gì.
Hắn cúi đầu lạnh nhạt vỗ vỗ ống quần, nói:
“Không cần!”
Tống Vận ít nhiều cũng thất vọng.
Nàng cho là Trương Sùng Quang ở trong gia đình không có được ấm áp, thái độ mềm mỏng hôm nay là muốn cùng với nàng phát sinh quan hệ.
Người đàn ông giống như hắn căn bản không cần cân nhắc chi phí “vượt rào”, không phải sao? Ngay khi nàng có chút khó xử, Trương Sùng Quang lại mở miệng.
Hắn nghiêng người nhìn xem Tống Vận:
“Biết tiếng Pháp không?”
Tống Vận liền vội vàng nói:
“Giao tiếp cơ bản có thể ạ.”
Trương Sùng Quang lặng lẽ nhìn chăm chú nàng mấy giây, sau đó hắn lại cúi đầu châm điếu thuốc.
Khói thuốc cuồn cuộn ở trong xe kỳ thật rất khó chịu, nhưng là ai cũng không dám lên tiếng, sợ chọc hắn không vui.
Hết nửa điếu thuốc, Trương Sùng Quang nhạt giọng nói “Tối mai tôi có một buổi xã giao, có khách người Pháp, cô chuẩn bị một chút đi cùng tôi tham gia!…
Tần Thư Ký, giúp cô Tống chuẩn bị lễ phục cùng trang sức phù hợp.”
Tống Vận mừng rỡ như điên:
“Cảm ơn Trương Tổng đã cho tôi cơ hội.”
Tần Thư Ký ngồi ở phía trước, nàng nghe lời sếp dặn mà lòng run rẩy.
Cô ấy theo Trương Sùng Quang rất nhiều năm, nàng hiểu rõ nhất tính nết của hắn…
Trương Tổng chưa chắc đã để ý nhiều đến cô Tống này, thậm chí ngay cả việc thân mật cũng lười.
Nhưng rõ ràng hắn bây giờ đang nâng đỡ Tống Vận.