Sau đó Phí Nguyệt quay đầu nhắm mắt lại, tiếng đóng hộp gấm vang lên. Bà
ấy mở to đôi mắt trong veo như xưa, quay người đưa hộp gấm vào tay Phật
Tịch, mỉm cười dặn dò: “Mặc dù thuốc này đau nhưng hiệu quả tốt, rất thích
hợp với tình trạng cơ thể của con vào lúc này. Một ngày thay ba lần, còn nữa,
không được để vết thương vào nước, phải nghỉ ngơi nhiều, khoảng thời gian
này cố gắng nằm trên giường đừng động, cũng đừng làm chuyện phòng the.
Còn nữa, phải ăn nhiều thức ăn dinh dưỡng, uống nhiều canh hơn. Được rồi,
uống nhiều canh hơn con cũng không nhớ được, lát nữa ta liệt kê một tờ đơn
thuốc rồi cho người đưa đến Thần Vương phủ”
Phật Tịch ôm hộp vào lòng, cười hì hì nghiêng đầu nhìn Phí Nguyệt, chế giễu
nói: “Nguyệt di, tay con chỉ bị thương mà thôi, người dặn dò như vậy khiến
người ta không biết còn tưởng rằng con có thai”
Thân hình Phí Nguyệt cứng đờ.
Thi Hoành cầm túi y phục vừa đi tới cổng chính, nghe Phật Tịch nói vậy, theo
bản năng nhìn Phí Nguyệt, sau đó bước nhanh đưa túi y phục đến trước mặt bà
ấy, cất giọng nói: “Nguyệt Nhi, đây là áo choàng nàng đưa Tiểu Tịch”
Phật Tịch nghe xong vui đến mức phát điên, cười vui vẻ nói: “Nguyệt di đối xử
với con tốt quá, sau này con có đồ tốt chắc chắn sẽ nghĩ đến Nguyệt di”
Thi Hoành trêu ghẹo: “Đồ tốt của con? Chúng ta sợ đời này cũng không thấy
được”
Phật Tịch bĩu môi: “Đại thúc, con đã bị thương rồi, thúc không thể nhường con
sao?”
Phí Nguyệt cười, đưa tay nhận túi y phục trong tay Thi Hoành, đặt lên bàn mở
ra, chỉ thấy một chiếc áo choàng màu lam nhạt thêu tường vân.
Bà ấy giũ áo choàng ra, đi lên khoác lên người Phật Tịch, lải nhải nói: “Trời
càng lúc càng lạnh, đi ra ngoài còn không biết mặc áo choàng, ngộ nhỡ bị cảm
lạnh thì phải làm sao đây, Thần Vương cũng chủ quan quá”
Phật Tịch cười lắc đầu: “Nguyệt di hiểu lầm rồi, y phục của con đều do Bắc
Minh Thần chuẩn bị, lúc nào hắn cũng mang áo choàng cho con, chỉ là con
ngại phiền phức nên không muốn khoác”
Phí Nguyệt buộc áo choàng, giúp Phật Tịch chỉnh lại: “Bây giờ khác trước rồi,
sau này con không được như vậy, con phải chăm sóc bản thân mình cho tốt”
Phật Tịch nghe vậy như rơi vào trong sương mù, khó hiểu hỏi: “Nguyệt di,
người đang nói gì thế?”
Phí Nguyệt lắc đầu, thúc giục Phật Tịch: “Để Thi Châu đưa con về đi, trên
đường chú ý an toàn”
Phật Tịch không hỏi nhiều nữa: “Con đi đây, đại thúc, Nguyệt di tạm biệt”
Nàng vừa ra khỏi nhà chính, Thi Châu đã đón lấy nhận hộp trong tay nàng:
“Tịch tỷ còn đau không?”
Phật Tịch ôm tay bị thương, ấm ức gật đầu: “Đau, rất đau”
Nàng muốn làm nũng, kể khổ với Bắc Minh Thần, huhu, đau chết mất. Nàng
nghĩ vậy bước chân càng nhanh hơn.
Thi Hoành và Phí Nguyệt nhìn chằm chằm bóng dáng của Phật Tịch, nhìn thấy
nàng đi ra khỏi viện. Phí Nguyệt nhắm mắt lại, chậm rãi siết chặt tay.
Thi Hoành nắm chặt tay Phí Nguyệt, xoay mặt bà ấy nhìn mình, giọng điệu
khuyên bảo: “Nguyệt Nhi, ân oán đời trước không liên quan đến Tiểu Tịch. Tiểu
Tịch đi đến nước này đã chịu khổ nhiều rồi, gả cho Thần Vương mới xem như
khổ tận cam lai, nàng đừng làm chuyện điên rồ”
duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-116-2-sao-lai-mang-thai-nhanh-nhu-
vayhtml]
Thân thể Phí Nguyệt hơi nặng nề, mi mắt khẽ run, từ từ mở ra, trong mắt hiện
lên sự oán hận: “Ta biết, nhưng con của chúng ta”
Thi Hoành chặn lời Phí Nguyệt muốn nói, sửa lời: “Con của chúng ta là Thi
Châu”
Phí Nguyệt nhắm mắt lại rơi nước mắt, Thi Hoành ôm bà ấy vào lòng, an ủi:
“Được rồi, nàng đã chữa trị nhiều năm như vậy, chắc chắn chúng ta sẽ có con
thôi”
“Mẹ con đồng lòng, nàng đã chịu khổ như vậy còn muốn Tiểu Tịch chịu một
lần sao. Xuất thân của con bé không phải con bé có thể quyết định, nàng nhìn
Tiểu Tịch có bóng dáng gì của người kia không?”
Sau khi Phí Nguyệt nghe xong trầm mặc một lúc, giống như hạ quyết tâm,
thoải mái nói: “Ta biết rồi”
Thi Hoành thả Phí Nguyệt ra, giúp bà ấy lau sạch nước mắt, trêu chọc nói: “Đã
bao lớn rồi còn thích làm nũng như Tiểu Tịch vậy”
Phí Nguyệt liếc nhìn Thi Hoành, đẩy ông ra đi đến bàn đọc sách, ghét bỏ nói:
“Tránh ra, ta phải viết cho Tiểu Tịch”
Lời còn chưa nói xong đã bị Thi Hoành ôm vào lòng lần nữa, Phí Nguyệt
ngượng ngùng lén nhìn ra ngoài, đẩy Thi Hoành: “Làm gì đó? Mau buông ra, để
người khác thấy sẽ không hay”
Thi Hoành ôm Phí Nguyệt chặt hơn, giọng điệu ghen tuông: “Chuyện của Tiểu
Tịch có Thần Vương điện hạ quan tâm, nàng đừng nói ra sớm. Chuyện vui có
thai này vẫn để bọn họ tự phát hiện sẽ tốt hơn”
Phí Nguyệt gật đầu đồng ý: “Chàng nói vậy rất có lý”
Thi Hoành vui vẻ xoay người ôm Phí Nguyệt, quay người đi ra nhà chính đi đến
đình viện của bọn họ.
Phí Nguyệt quơ: “Đồ già mà không đứng đắn, mau thả ta xuống”
Thi Hoành không vui, ông già chỗ nào? Bây giờ ông không vui, nhanh chân đi
về đình viện của bọn họ.
Phật Tịch xuống xe ngựa, thị vệ ở cổng Thần Vương phủ nhìn thấy nhanh
chóng đi lên đón: “Bái kiến vương phi”
Thi Châu đưa hộp gấm cho thị vệ, nói với Phật Tịch: “Tịch tỷ, vậy ta đi về trước,
tỷ chú ý nghỉ ngơi nhé”
Phật Tịch gật đầu, nhìn Thi Châu rời đi mới bước vào cửa Thần Vương phủ,
thấy Bắc Minh Thần đi nhanh về phía nàng.
Không biết vì vết thương đau hay vì nhìn thấy người có thể kể khổ, Phật Tịch
khóc to.
Bắc Minh Thần bị dọa sợ, chạy mau ôm Phật Tịch vào lòng, giọng nói có vẻ dịu
dàng và đau lòng: “Sao lại khóc, ai bắt nạt Khê Nhi, ta đi giết hắn”
Phật Tịch nghe vậy khóc càng to hơn, khóc huhu, không khống chế nổi bản
thân, đồng thời giơ tay bị thương của mình ra khỏi áo choàng, nghẹn ngào ấm
ức nói: “Tay, tay, ta. Huhu. Tay bị. Hu. Thương”