Lúc Bắc Minh Thần nhìn thấy tay của Phật Tịch được băng bó, con ngươi của
hắn co rụt lại, trong mắt lóe lên vẻ không nỡ, trên mặt cũng có vẻ vô cùng đau
lòng, khiến người ta nhìn mà không nhịn được lo lắng cho hắn.
Người không biết còn tưởng rằng Bắc Minh Thần bị thương nhưng cố nén, mà
Phật Tịch lại đau lòng khóc thút thít.
Bắc Minh Thần nhẹ nhàng nắm tay bị thương của Phật Tịch, thâm tình chậm
rãi nhìn tay của nàng, miệng lẩm bẩm khẽ nói: “Đau chết mất”
Mặc dù Bắc Minh Thần nói rất khẽ, nhưng giọng điệu đau lòng kia khiến người
ta không thể xem thường. Bỗng nhiên Phật Tịch ngừng thút thít nhìn về phía
Bắc Minh Thần, thấy vành mắt của hắn hơi đỏ lên, tay khoác lên cánh tay của
hắn, giọng nũng nịu: “Chàng đừng lo lắng, bây giờ ta chỉ đột nhiên muốn khóc,
khóc xong sẽ không sao. Nguyệt di đã bôi thuốc rồi, bây giờ không đau nữa”
Bắc Minh Thần lau vệt nước mắt trên mặt Phật Tịch, xoay người ôm nàng, nói
với quản gia ở bên cạnh: “Mau mang Thanh Linh Đan đến đây”
Sau đó đi thẳng đến Thần Tịch Viện, đi vào buồng trong đặt Phật Tịch lên
giường, giúp nàng cởi giày ra đắp chăn lên, tay vuốt ve gương mặt của Phật
Tịch: “Một lát ăn Thanh Linh Đan sẽ hết đau”
Phật Tịch bĩu môi gật đầu.
“Vương gia, đã lấy Thanh Linh Đan ra rồi” Giọng nói của Tòng Tâm truyện vào.
Bắc Minh Thần đứng lên đi qua moẳ cửa phòng, cầm hộp gấm trong khay rồi
đóng cửa phòng lại, rót một chén nước đưa dược hoàn đến trước mặt Phật
Tịch, giọng nói dịu dàng như nắng ấm: “Ngoan, há miệng ăn uống thuốc này
rồi ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ hết đau”
Phật Tịch nhìn lướt qua viên thuốc kia, nũng nịu nói: “Đắng không?”
Bắc Minh Thần lắc đầu cười: “Không đắng” Hắn sợ Phật Tịch không tin còn
nói: “Lúc cánh tay nàng bị thương uống thuốc này, sau khi tỉnh lại thì vết
thương không đau nữa”
Ánh mắt Phật Tịch tỏa sáng gật đầu, sau đó há miệng ra.
Bắc Minh Thần cười, cho dược hoàn vào miệng Phật Tịch, sau đó lại đưa nước
đến bên môi của nàng.
Phật Tịch uống liên tục mấy hớp nước, nuốt dược hoàn xuống mới lắc đầu.
Bắc Minh Thần đặt chén trà xuống, đỡ Phật Tịch cho nàng nằm ngửa, đắp
chăn sau đó khẽ vỗ về nàng: “Ngủ đi, ta sẽ canh giữ bên cạnh nàng”
Phật Tịch chậm rãi nhắm mắt lại, lúc đang buồn ngủ loáng thoáng cảm thấy
đau bụng, xoay người mơ hồ nói: “Bắc Minh Thần, bụng ta hơi đau”
Bắc Minh Thần nghe vậy đặt tay bị thương của Phật Tịch xuống, sau đó đưa
tay vào chăn giúp nàng nhẹ nhàng xoa bụng.
Hắn vừa xoa vừa quan sát gương mặt Phật Tịch, thấy nàng chậm rãi thả lỏng
chân mày đang nhíu lại, tay còn lại xoa lên tóc nàng, vén tóc đang rối tung của
nàng sang một bên. Sau đó, hắn lại tiếp tục xoa bụng, ánh mắt dịu dàng chăm
chú nhìn Phật Tịch ngủ.
duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-117-1-tam-trang-cua-ta-phai-xem-thai-do-
cua-khe-nhi-doi-voi-tahtml]
Phật Tịch ngủ một giấc này rất dễ chịu, không chỉ tay hết đau mà còn có người
luôn xoa bụng nàng. Nàng chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt chính là Bắc Minh
Thần đang xoa bụng mình.
Nàng nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, đột nhiên cảm thấy yên lòng hơn
nhiều, dường như chỉ cần có Bắc Minh Thần ở bên cạnh thì nàng không còn sợ
hãi gì nữa, cũng không còn lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì không hay.
Bắc Minh Thần ngước mắt nhìn lại, cười nói: “Dậy rồi à, còn đau không?”
Phật Tịch lắc đầu: “Ta đói”
Bắc Minh Thần rút tay ra khỏi chăn, xoa gương mặt Phật Tịch: “Trên người
nàng có vết thương, bây giờ không thể ăn cay, phải ăn thanh đạm”
Phật Tịch không để ý gật đầu, hôm nay nàng vốn không muốn ăn cay.
Bắc Minh Thần hơi kinh ngạc, hắn nghĩ rằng Phật Tịch sẽ nũng nịu lại khóc
lóc, vừa rồi hắn còn chuẩn bị tâm lý nửa ngày, kết quả Khê Nhi lại ngoan như
vậy.
“Ngoại trừ món cay, nàng còn muốn ăn gì nữa?”
Phật Tịch thèm ăn mím môi: “Đột nhiên ta muốn ăn chua”
Bắc Minh Thần nhíu mày, giọng nói hơi dao động: “Chua à?”
Nói xong hắn híp mắt tự hỏi, một lát sau lại nhìn Phật Tịch một phen, hai tay
đặt lên tay Phật Tịch, vừa vui vẻ lại kinh ngạc nói: “Không phải Khê Nhi đang
mang thai chứ?”
Phật Tịch gật gù, hôm nay nàng đặc biệt muốn ăn chua, đột nhiên nghe Bắc
Minh Thần nói vậy suýt chút nữa đã bị nước miếng làm sặc.
“Chắc không đâu, chẳng phải chúng ta vẫn luôn tránh thai à? Hơn nữa, hôm
nay khi Nguyệt di giúp ta băng bó có nắm cổ tay ta, nếu mang thai thì sao
Nguyệt di không nói?”
Bắc Minh Thần chột dạ sờ mũi, ánh mắt mông lung, giọng nói vừa nhỏ lại
chột dạ: “Thật ra, có mấy lần”
Phật Tịch: ?
Nàng cạn lời, nhưng thấy dáng vẻ vừa chột dạ lại vừa sợ của Bắc Minh Thần,
nàng bật cười.
[Từ khi nào Bắc Minh Thần biến thành thế này, còn nhớ ban đầu hắn vô cùng
ngang ngược, dáng vẻ ta mạnh nhất trong thiên hạ này. Bây giờ lại tỏ ra vô tội
lại đáng thương, đúng là]