Bắc Minh Thần nghe vậy, nụ cười trên mặt càng tươi sáng hơn, còn cảm thấy
ấm lòng. Khê Nhi còn nghĩ đến sau này, chắc chắn nàng rất yêu hắn, vô cùng
yêu hắn.
Phật Tịch không chú ý đến thay đổi của hắn, tự mình suy nghĩ một lúc, sau đó
nói: “Thái tử phi và Thái tử sẽ cưới là ai, tên là Lận Tinh gì đó đúng không?”
Bắc Minh Thần đưa tay lấy bình sứ trắng ra khỏi hộp gấm, khẽ gật đầu: “Đúng,
nàng ấy là muội muội của Lận Thần”
Phật Tịch cười: “Thành thật khai báo đi, Lận Thần trở thành thừa tướng mới do
chàng âm thầm hỗ trợ đúng không?”
Nụ cười trên mặt Bắc Minh Thần vẫn vui vẻ: “Lận Thần có năng lực, không thì
ta sẽ không đặt y ở vị trí cao như vậy”
Phật Tịch nhích lại gần Bắc Minh Thần, sau đó trở mặt: “Quan hệ giữa chàng
và Lận Thần rất tốt, vậy muội muội của y”
Bắc Minh Thần thấy ánh mắt Phật Tịch không vui nhìn mình từ trên xuống
dưới, hắn cạn lời, nhưng vẫn giải thích: “Muội muội của Lận Thần thích Bắc
Minh Hoài, vì có thể gả cho Bắc Minh Hoài, có thể nói Lận Tinh giày vò Lận
Thần rất nhiều. Lận Thần không còn cách nào khác, đành xin ta giúp đỡ”
Phật Tịch như có điều suy nghĩ gật đầu: “Lận Tinh có mắt nhìn lắm, Bắc Minh
Hoài đúng là đối tượng thành thân có phẩm chất cao”
Nàng nói xong phát hiện ánh mắt của Bắc Minh Thần u ám như mắt chó sói,
chợt bất an nuốt nước bọt: “Ta chỉ đứng ở góc nhìn Thượng Đế mà bình luận
thôi” Sau khi nói xong, nàng ôm cánh tay của Bắc Minh Thần, nũng nịu lắc lắc:
“Trong lòng ta, chàng là tốt nhất”
Sắc mặt Bắc Minh Thần không thay đổi chăm chú nhìn Phật Tịch, đổ thuốc lên
miệng vết thương của nàng.
Phật Tịch chột dạ, đến khi cảm thấy đau, Bắc Minh Thần đã bôi thuốc xong.
“Không ngờ Thanh Linh Đan kia thật sự có tác dụng, hay cho ta ăn thêm một
viên đi, nói không chừng sau khi thức dậy sau giấc ngủ thì vết thương đã lành
lại rồi”
Bắc Minh Thần dùng băng vải băng tay cho Phật Tịch, cười nói: “Thanh Linh
Đan tuy tốt nhưng không thể dùng quá liều, không thì sẽ tạo thành độc tố ở
trong cơ thể”
Phật Tịch kinh ngạc: “Độc tố? Thanh Linh Đan là độc dược à?”
Sau khi Bắc Minh Thần băng bó xong đặt tay Phật Tịch xuống, đặt bình sứ vào
hộp gấm.
“Cũng không tính là độc dược, nhưng có thành phần độc dược. Nếu không phải
vì nàng sợ đau, ta sẽ không cho nàng ăn”
Đóng nắp hộp xong, hắn nắm tay Phật Tịch đi đến nhuyễn tháp: “Đừng lo lắng,
Thanh Linh Đan sẽ tồn tại trong cơ thể vài ngày. Mấy ngày sau sẽ cho đại phu
đến bắt mạch cho nàng”
Phật Tịch gật đầu: “Vậy ta sẽ đi đến Linh Tịch Các để Nguyệt di bắt mạch, y
thuật của Nguyệt di rất cao siêu”
Bắc Minh Thần cởi giày nàng ra, cười nói: “Ừm, Khê Nhi nói gì cũng đúng”
Sau khi cởi giày xong đứng lên, hôn lên trán Phật Tịch một cái, cưng chiều nói:
“Chờ một lát, ta đi bưng nước rửa chân cho nàng”
Phật Tịch cười vui vẻ gật đầu.
Bắc Minh Thần quay người rời đi, không bao lâu sau cùng Tòng Tâm bưng
chậu nước vào. Tòng Tâm đặt chậu xuống lén nhìn Phật Tịch, lại cười trộm
quay người rời đi.
duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-118-2-ta-con-tuong-nguoi-muon-cam-sung-
thai-tu-chuhtml]
Hắn cầm khăn gấm giúp nàng lau mặt, sau khi lau sau cầm chậu nước đặt bên
chân nàng, ngồi xổm xuống rửa chân cho nàng: “Nóng không?”
Phật Tịch nghịch ngợm co chân lên, lắc đầu làm nũng: “Không nóng”
Sau khi rửa chân xong, Bắc Minh Thần đỡ Phật Tịch lên giường ngủ, đắp chăn
cho nàng: “Mau nghỉ ngơi đi, một lát ta ngủ”
Nàng vừa nhắm mắt lại, nhanh chóng mở ra: “Chàng muốn ra ngoài à?”
Bắc Minh Thần đưa tay xoa mặt nàng, nhìn ánh mắt mong chờ kia, cười nói:
“Không ra ngoài, ta ở bên cạnh nàng, ngủ đi”
Phật Tịch hài lòng nhắm mắt lại.
Bắc Minh Thần chờ Phật Tịch ngủ say rồi mới chậm rãi đứng dậy, âm thầm mở
cửa phòng đi ra ngoài.
Mấy người Linh Tiêu đã chờ ngoài cổng Thần Tịch Viện từ lâu, khi nhìn thấy
Bắc Minh Thần đi ra, bọn họ nhanh chóng cúi người, bốn người đồng thanh
nói: “Vương gia”
Bắc Minh Thần nhíu mày, khẽ nói: “Nhỏ tiếng một chút”
Sau đó, hắn nói với Tòng Tâm: “Ngươi đi canh cửa, vương phi có bất kỳ động
tĩnh gì hãy nói với ta”
Tòng Tâm hành lễ: “Vâng”
Bắc Minh Thần đi thẳng về phía trước, mấy người Linh Tiêu nhìn nhau đi theo
phía sau. Dường như vương gia chỉ muốn khắc mấy chữ vương phi lớn nhất,
vương phi thứ nhất, vương phi chính là mạng của ngài ấy lên mặt.
Vương gia không phải người bình thường, sợ vợ thì sợ vợ thôi, sợ mà còn thoát
tục, dương dương đắc ý như thế.
Bắc Minh Thần đi vào lương đình cách đó không xa ngồi xuống, ngộ nhỡ Khê
Nhi thức dậy, hắn ở quá xa không chạy đến kịp thì sẽ phiền phức.
Mấy người Linh Tiêu ngẩn người, một cơn gió thổi qua, bọn họ vội kéo y phục,
rụt cổ lại, vương gia đang muốn chịu lạnh thấu xương à?
Bắc Minh Thần đưa tay chạm vào ấm trà đặt trên bàn đá, thấy nóng mới rót
cho mình một chén, nói: “Đến An Chuẩn quốc rồi à?”
Linh Tiêu cúi người: “Bẩm vương gia, đã bố trí người xong xuôi”
Bắc Minh Thần nhấp một miếng nước trà: “Đã tra rõ khi nào bọn họ hành động
chưa?”
Linh Tiêu tiếp tục nói: “Bẩm vương gia, bọn họ muốn nhân dịp đại hôn của Thái
tử, tình hình hỗn loạn mà ra tay”
Bắc Minh Thần nhíu mày, đặt chén trà lên bàn đá, đưa tay vuốt ve mặt ngoài
chén.
Thời gian dần trôi qua, khóe môi cong lên nụ cười chế giễu. Người đời ai cũng
nói hắn lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng không thể nào so với hoàng đế đương triều
được.
Hoàng thượng đương triều vì muốn giữ vững hoàng vị của mình, diệt trừ người
không tuân theo mình, còn liên tục giết người và lợi dụng con trai ruột của
mình.