Phật Tịch vẫn chưa nói gì đã nghe thấy giọng nói ai oán của Ninh Nhàn Uyển:
“Thần Vương phi khát máu thích giết chóc như thế, e rằng không hay đâu
nhỉ?”
Phật Tịch cười lạnh, thái độ bề trên nhìn lướt qua Ninh Nhàn Uyển đang quỳ
trên mặt đất, giọng điệu ngạo mạn: “Ninh tiểu thư làm như vậy thật sự khiến
cho ta ngứa tay quá”
Nàng nói đến đây nở nụ cười, học theo Hoa Phi nương nương đưa tay vuốt
trang sức trên đầu, ngạo mạn nói: “Hình như năm nay lá phong không đủ đỏ,
vậy bổn vương phi ban thưởng cho Ninh tiểu thư nhất trượng hồng đi”
Bỗng nhiên sắc mặt của Ninh Nhàn Uyển thay đổi, trở nên tái nhợt bất lực.
Nàng ta thường tiến cung, thích trừng phạt nha hoàn nô tỳ, đương nhiên biết
nhất trượng hồng là gì.
Nàng ta cố khiến mình bình tĩnh lại: “Bây giờ phủ thừa tướng xuống dốc, nếu
Thần Vương phi xử phạt ta, không sợ lời đồn của mọi người sao. Hơn nữa, mấy
hôm nữa ta sẽ gả cho Thái tử làm trắc phi”
“Bổn vương phi hi vọng Ninh tiểu thư biết xấu hổ một chút, ngươi còn biết
mình phải gả cho Thái tử à. Ta tưởng rằng ngươi muốn cắm sừng Thái tử nhỉ?
Nể mặt Thái tử, lần này ta sẽ buông tha cho ngươi. Nếu người còn dám đến
khiến ta buồn nôn, vậy bổn vương phi sẽ cho ngươi xuống âm tào địa phủ”
Ngoài miệng nàng nói buồn nôn, trong dạ dày cũng cảm thấy buồn nôn thật
sự. Nàng vội vàng hất Bắc Minh Thần ra đưa tay che miệng, khom người ọe.
Bắc Minh Thần vuốt lưng Phật Tịch, giọng nói lo lắng: “Sao rồi? Có phải ăn
chua nhiều quá không?”
Phật Tịch vừa nôn khan vừa chỉ Ninh Nhàn Uyển.
[Nàng ta xấu đến mức khiến ta buồn nôn]
Bắc Minh Thần ngẩng đầu lên, nhìn cửa Thần Vương phủ cách đó không xa,
nghiêm khắc quát: “Người đâu”
Mấy thị vệ gác cổng Thần Vương phủ nhanh chóng chạy quay, khom người
cung kính hành lễ: “Vương gia”
Bắc Minh Thần lo lắng nhìn Phật Tịch, trên mặt hiện vẻ đau lòng, nhưng lời nói
ra vô cùng lạnh lẽo.
“Ném nữ nhân này đến trước mặt Thái tử, nói với Thái tử, nếu y không quản
được nữ nhân của mình, vậy bổn vương sẽ giúp y xử lý”
Thị vệ hơi hoảng sợ, nhìn nhau nói: “Vương gia, có lẽ lúc này thái tử điện hạ
đang. Ở trong hoàng cung”
Bắc Minh Thần thấy Phật Tịch không còn nôn khan nữa, vội khom người ôm
nàng, cất bước đi vào Thần Vương phủ, giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Thì sao, bổn vương còn sợ à?”
Thị vệ nghe lệnh của Bắc Minh Thần, bỗng nhiên trở nên đầy sức mạnh: “Vâng,
vương gia”
Ninh Nhàn Uyển quỳ trên mặt đất nhìn Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch rời đi,
khóe miệng cong lên nụ cười mỉa, trong ánh mắt lộ vẻ oán hận.
Bắc Minh Thần đúng là kẻ lạnh lùng tàn nhẫn.
Nếu hắn đã bất nhân thì đừng trách nàng bất nghĩa.
Ninh Nhàn Uyển nhìn thấy thị vệ đang đi qua, vẻ mặt hiện lên sự độc ác: “Cút
đi”
duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-118-1-ta-con-tuong-nguoi-muon-cam-sung-
thai-tu-chuhtml]
Nếu Bắc Minh Thần không còn xem trọng mình thì nàng ta không cần giả vờ
dịu dàng hiền lành nữa.
Thị vệ bị Ninh Nhàn Uyển gào như thế hơi ngẩn người, nhìn nàng ta với vẻ
không thể tin được. Bọn họ bĩu môi, nàng ta cũng diễn sâu quá rồi.
“Có lẽ Ninh tiểu thư đã nghe rõ lời vương gia mới nói, Ninh tiểu thư tự mình đi?
Hay là thuộc hạ đưa tiểu thư đi?”
Ninh Nhàn Uyển đứng lên, lạnh lùng nhìn lướt qua đám người, nhìn bóng lưng
của Bắc Minh Thần và Phật Tịch, tàn nhẫn nói: “Nhất định ta sẽ quay lại”
Phật Tịch ở cách đó không xa nghe thấy lời này, nàng vô cùng vui vẻ.
[Thật muốn cầm chảo rán đập con xám sói ấy bay ra khỏi đây]
“Vui bừng bừng, xinh bừng bừng, lười bùng bùng, sôi bùng bùng, ta chỉ muốn
làm một con cừu thông minh đến mức ngươi không tưởng tượng nổi hà há
ha”
Bắc Minh Thần nhíu mày, tim như đập thình thịch, bước nhanh vào Thần
Vương phủ. Giọng hát đầy lệch tông đầy ma lực của Phật Tịch vẫn quanh quẩn
bên tai hắn. Hắn đi vào trong lòng, cắt lời nàng.
“Khê Nhi, nên thay thuốc rồi”
Phật Tịch nhớ tới cơn đau khi thay thuốc lúc sáng, nàng mím môi, đáng
thương đưa tay mình ra.
Bắc Minh Thần chậm rãi mở băng vết thương ra, khi nhìn thấy vết thương chợt
nhíu mày, cầm khăn ẩm khẽ lau vết thương, giọng nói yêu thương không dứt.
“Sao thế? Sao bị thương nặng như vậy?”
Phật Tịch đưa tay sờ mũi, sau đó hít một hơi, cười ha ha: “Là ta ham chơi đụng
vào giỏ trúc đi hái thảo dược của Nguyệt di, vô tình bị lưỡi hái cắt trúng”
Bắc Minh Thần cúi thấp đầu tập trung lau vết thương, nghe vậy không nói gì, vì
hắn biết Phật Tịch đang nói dối. Chỉ cần Phật Tịch nói dối thì sẽ đưa tay chạm
mũi hoặc khẽ hít một hơi.
Sau khi hắn lau vết thương xong, ngẩng đầu lên: “Nắm cánh tay của ta, nếu
đau thì hãy bóp tay ta”
Phật Tịch lắc đầu: “Sau khi ăn Thanh Linh Đan sẽ không đau nữa”
Bắc Minh Thần nhíu mày: “Bôi thuốc vẫn đau”
Phật Tịch đưa tay nắm cánh tay của Bắc Minh Thần, sau đó nghiêng đầu lén
nhìn thử.
Hắn bật cười, dời sự chú ý nói: “Thái tử đại hôn, Khê Nhi đừng đi”
Phật Tịch nghe xong không chú ý đến vết thương của mình nữa, khó hiểu hỏi:
“Tại sao, Thái tử cưới Thái tử phi và trắc phi cùng lúc, đây là chuyện hiếm bao
nhiêu năm mới thấy. Bỏ qua lần này, lần sau muốn thấy là lúc con chúng ta
thành Thái tử muốn lấy vợ”
Nàng nói đến đây hừ lạnh một tiếng: “Nếu như nó đám cưới hai vợ cùng lúc, ta
sẽ đánh gãy chân nó”