Trong phút chốc, trong phòng trở nên yên tĩnh, mấy người âm thầm nhìn về
phía bóng dáng cô đơn kia.
Giờ phút này, không ai hiểu được tâm trạng của Phật Tịch. Nàng thật sự rất
muốn chạy ra khỏi Thần Vương phủ đi tìm Bắc Minh Thần, nhưng nàng không
thể, không biết bên ngoài Thần Vương phủ có bao nhiêu mai phục.
Nàng muốn trở thành ánh sáng của hắn, không phải trở thành gánh nặng của
hắn.
Minh Thiên chỉ nhìn thoáng qua đã cúi đầu xuống, sao Bắc Minh Thần may
mắn như vậy.
Nếu lúc xưa, ngươi bị bế đi là Bắc Minh Thần, vậy y có thể sống thành Bắc
Minh Thần bây giờ không?
Y nghĩ vậy phun một ngụm máu tươi, sau đó cả người co quắp. Chỉ thấy y ngã
trên đất, chật vật cuộn người lại, nghiến răng, mồ hôi to như hạt đậu từ trán rơi
xuống, cả người run rẩy.
Thiết Trụ bị dọa lùi lại mấy bước: “Gâu gâu. Tịch tỷ, người này bị bệnh dại rồi”
Phật Tịch nghe tiếng quay người nhìn lại, mi mắt khẽ chớp dưới ánh nến. Khi
nhìn thấy cảnh tượng thê thảm của Minh Thiên, ánh mắt nàng co rụt lại:
“Chuyện gì thế?”
Linh Tiêu vội chạy qua, ngồi xổm xuống muốn kéo cả người Minh Thiên thẳng
ra. Ai ngờ vừa đụng vào đã bị y cắn một cái lên cánh tay.
Hiz. Linh Tiêu cảm nhận được đau đớn, khẽ kêu lên.
Minh Thiên cắn chặt tay Linh Tiêu, mặc cho Linh Tiêu kéo thế nào cũng không
được.
Phật Tịch bước nhanh lên phía trước, đánh vào gáy Minh Thiên.
Trong chớp mắt, Minh Thiên thả ra, Linh Tiêu vội rút tay của mình ra.
Phật Tịch cúi đầu nhìn lại, trên cánh tay Linh Tiêu hiện ra một loạt dấu răng
còn rướm máu.
“Nhanh đi băng bó”
Tòng Tâm đi qua đỡ Linh Tiêu dậy, lấy khăn tay giúp y băng bó vết thương.
Chưa đợi Linh Phong đi lên, Minh Thiên lại giống như phát bệnh hé miệng
muốn cắn người.
Phật Tịch giơ chân đá mạnh vào bụng Minh Thiên, y không đứng vững trượt ra
sau một khoảng, đến khi đụng vào tường, sự va chạm khiến y phun máu.
Linh Phong thấy thế nhanh chóng chạy lên trước, kéo cánh tay Minh Thiên ra
sau, đầu gối chống lên lưng y.
Minh Thiên bị khống chế lại nhưng thân thể của y liên tục run rẩy, cả người có
vẻ điên cuồng. Dường như y rất sợ hãi, muốn chạy trốn khỏi căn phòng này.
Phật Tịch chăm chú nhìn kỹ, nhìn gương mặt y hệt Bắc Minh Thần, giờ phút
này trên gương mặt kia có vẻ vô cùng đau đớn. Nàng bước lên trước, ngồi xổm
xuống, chỉ thấy tóc trên trán Minh Thiên ướt đẫm mồ hôi, nàng cụp mắt xuống.
“Ngươi trúng độc gì?”
Trong lòng Minh Thiên giống như lửa đốt, nhưng thân thể lại như đóng băng.
Hơn nữa, cơn đau ngập tràn khiến y không thể nào tự chủ suy nghĩ.
Tay chân của Minh Thiên bị khống chế, y chỉ có thể liên tục đập đầu muốn
dùng sự đau đớn nơi trán làm dịu cơn đau trong thân thể.
Phật Tịch nhìn trán y chảy máu tươi, trong lòng dâng lên cảm xúc khó hiểu.
Linh Phong cũng không đành lòng, nói gì thì gương mặt này cũng giống hệt
vương gia, nhìn thấy cảnh này giống như người bị thương là vương gia.
duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-130-1-gian-yen-o-dauhtml]
Phật Tịch nháy mặt với Linh Phong, Linh Phong hiểu ý giơ tay lên, bổ vào sau
gáy của Minh Thiên.
Minh Thiên vốn nên ngất xỉu lại không hề ngất xỉu, trái lại càng có vẻ đau đớn
hơn.
Linh Phong kinh ngạc, mở to mắt nhìn Phật Tịch, ý bảo Phật Tịch quyết định
nên làm thế nào?
Phật Tịch đi đến nhuyễn tháp, cầm gối ném vào trán Minh Thiên.
Linh Phong kéo Minh Thiên ra sau, đặt đầu y lên gối.
Một thị vệ cầm dây thừng trong tay chạy vào, hợp sức với Linh Phong trói
Minh Thiên lại.
Giày vò khoảng nửa tiếng, đau đớn trên người Minh Thiên dần tan biến, giờ
phút này y ngồi lên ghế cúi thấp đầu. Linh Phong vung một chưởng, lúc này
mới khiến y ngất đi.
Phật Tịch đi lên trước đặt tay lên mạch của Minh Thiên, nàng không nhận ra
Minh Thiên trúng độc gì, chỉ biết mạch của y rất yếu, thân thể lạnh lẽo.
Linh Phong thấy Phật Tịch nhìn mình, đã biết nàng có ý gì. Y thuật của bọn họ
không tốt, nhiều lắm chỉ biết xem đau đầu, xử lý vết thương. Người bị hạ thuốc
như Minh Thiên, bọn họ không chữa được.
“Vương phi, chúng ta có thể đợi Lam Thiên tỷ về rồi bắt mạch cho y”
Phật Tịch gật đầu nhìn Minh Thiên, cất bước ra cửa, vẻ mặt u sầu nhìn bầu trời
đầy sao.
Trong khoảng thời gian đó.
Giản Triều dẫn Lam Thiên lén nhảy ra khỏi tường ở Thần Vương phủ, sau đó
liên tục tránh né, đặc biệt đi đường tắt đến hoàng cung.
Khinh công của Lam Thiên không tốt như Giản Triều, chỉ có thể mặc y ôm
nàng lao vụt lên mái hiên.
Lúc hai người đến gần cửa hoàng cung mới đáp xuống đất, chỉ thấy Giản Triều
mở quạt, nhàn nhã đi đến cửa cung.
Thị vệ ở cửa cung vội đi lên hành lễ: “Bái kiến Giản Nhị hoàng tử”
Giản Triều tiếp tục phe phẩy quạt, không để ý đến người kia, muốn cùng Lam
Thiên đi vào cung.
Thị vệ bước lên hai bước cản Giản Triều lại, xoay người cung kính nói: “Giản
Nhị hoàng tử, Thái hậu hoăng, lúc này Hoàng thượng không muốn gặp bất kỳ
ai cả”
Giản Triều không tức giận: “Nhìn cho rõ, bổn hoàng tử là bất kỳ ai à”
Chưa đợi thị vệ nói chuyện, Giản Triều nói tiếp, giọng nói liều lĩnh: “Thái hậu
hoăng, bổn hoàng tử đại diện cho con cháu Bách Thanh quốc đến đây, các
ngươi dám ngăn cản sao?”