Đám thị vệ cúi đầu xuống, Hoàng thượng đã dặn bất cứ ai cũng không thể vào
hoàng cung.
“Giản Nhị hoàng tử muốn làm khó đám hạ thần chúng ta à?”
Giản Triều nhìn theo hướng phát ra giọng nói, chỉ thấy đó là một đại tướng
quân, giờ phút này vô cùng oai phong đi về phía y, dáng vẻ kia rất ngang
ngược.
Y híp mắt nói: “Từ khi nào ta muốn vào hoàng cung An Chuẩn quốc này lại bị
những hạ thần cấp thấp như ngươi ngăn cản?”
Đại tướng quân kia chẳng hề để tâm đến Giản Triều: “Giản Nhị hoàng tử mau
về đi thôi, không thì đao kiếm chẳng có mắt đâu”
Nếu là bình thường, chắc chắn Giản Triều có thể kìm chế dạy dỗ người nọ một
phen, nhưng hôm nay tình thế khẩn cấp, đừng trách y tàn nhẫn.
Y nghĩ vậy, cây quạt trong tay khẽ run lên, lòng bàn tay dùng sức ném quạt ra
ngoài, cây quạt xẹt thẳng qua cổ của đại tướng quân kia.
Giản Triều đưa tay thu hồi cây quạt đang bay về, sau đó cổ của đại tướng quân
kia phun máu, còn chưa có bất kỳ phản ứng nào đã ngã bỏ mình.
Y phe phẩy quạt, ánh mắt và giọng nói đầy vẻ cảnh cáo: “Bổn hoàng tử là
hoàng tử một nước, sao có thể tha cho quan thủ thành nho nhỏ như các ngươi
làm càn”
Bọn thị vệ vội quỳ xuống đất hành lễ: “Xin Giản Nhị hoàng tử thứ tội, chúng
tiểu nhân chỉ phụng mệnh làm việc”
Giản Triều cất bước đi về phía trước: “Mở cửa thành ra, bổn hoàng tử tự mình
đi nói với Hoàng thượng”
Bọn thị vệ nhìn nhau, sau đó cung kính lên tiếng, vội mở cửa thành.
Giản Triều dẫn theo Lam Thiên đi vào, thị vệ ngăn Lam Thiên lại, cúi đầu cung
kính nói: “Nhị hoàng tử, cô nương này”
Giản Triều nắm tay Lam Thiên: “Nàng là hoàng tử phi của bổn hoàng tử, các
ngươi cũng muốn ngăn cản à?”
“Tiểu nhân không dám, xin Nhị hoàng tử thứ tội”
Giản Triều không trả lời, dẫn Lam Thiên đi vào hoàng cung. Trên hành lang,
Lam Thiên rút tay mình lại, nhưng Giản Triều nhanh chóng nắm chặt, cuối
cùng nói một câu.
“Diễn trò phải diễn cho trót, không thể để cho người ta nhìn ra sơ hở”
Được rồi, tình thế nguy cấp, Lam Thiên không tính toán những chuyện nhỏ
nhặt này.
Hai người đi thẳng đến linh đường, khi đứng ở cửa ra vào có thể nhìn thấy Bắc
Minh Thần quỳ gối đầu tiên.
Giản Triều ra hiệu cho Lam Thiên chờ ở cửa, y nghĩ cách đi vào nói cho Bắc
Minh Thần biết tình hình hiện giờ.
Lam Thiên gật đầu.
Giản Triều đi vòng qua những vương gia hoàng tử kia, đi đến cạnh Bắc Minh
Thần quỳ xuống.
Bắc Minh Thần chỉ liếc mắt nhìn sang, khi thấy Giản Triều thì nhíu mày, khẽ
hỏi: “Sao đệ đến đây”
Giản Triều nắm chặt cánh tay của Bắc Minh Thần, nói từng chữ: “Nhất định ca
phải tỉnh lại, Thần Vương phủ còn có người đang chờ ca, vương phi của ca
đang mang thai đó”
Con ngươi của Bắc Minh Thần co rụt lại, trao đổi ánh mắt với Giản Triều, quan
hệ thân thiết nhiều năm khiến bọn họ nhìn ra suy nghĩ của nhau.
Mấy người trong linh đường đã nhịn đói hai ba ngày, bây giờ không còn sức
quan tâm ai đi vào linh đường. Bọn họ chỉ mong mấy canh giờ này trôi qua
nhanh một chút, bọn họ muốn ăn cơm.
Bắc Minh Hoài nhìn qua Bắc Minh Thần, sau đó tiếp tục nhìn phía trước, có
chuyện gì khó nói chứ?
Một tiếng vang thật lớn truyền vào trong tai mọi người, mọi người vội nhìn qua,
chỉ thấy Bắc Minh Thần choáng ngã trên đất.
“Thần Vương điện hạ”
Đám người Linh Nhất vội chạy lên đỡ Bắc Minh Thần đến hậu đường, Giản
Triều dẫn Lam Thiên đi theo.
“Mau đi mời thái y”
Linh Nhất đáp lời đi ra ngoài đóng cửa phòng lại, Bắc Minh Thần nghe tiếng
đóng cửa phòng, hắn nằm trên giường mở mắt ra.
Giản Triều vội cởi y phục của mình, Lam Thiên thấy vậy quay lưng chuẩn bị đồ
vật cần dùng.
Bắc Minh Thần và Giản Triều nhanh chóng thay đổi y phục cho nhau.
duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-130-2-gian-yen-o-dauhtml]
“Xong rồi”
Lam Thiên nghe tiếng quay người lại, thấy Giản Triều đã nằm trên giường.
Nàng đi qua lấy ngân châm đâm vào huyệt vị, cau mày nói: “Nhị hoàng tử,
ngài sẽ hôn mê ngay lập tức”
Giản Triều gật đầu.
Thái y và Hoàng thượng vội chạy đến, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Bắc Minh Thần
nằm trên giường. Mà Giản Triều và một nữ tử với sắc mặt u sầu đứng bên
cạnh.
Hoàng thượng kinh ngạc: “Giản Triều?”
Giản Triều quay người: “Bái kiến Hoàng thượng”
Hoàng thượng liếc nhìn Bắc Minh Thần đã hôn mê, ánh mắt u ám: “Nhị hoàng
tử nên sớm về Bách Thanh quốc đi”
Giản Triều cúi đầu: “Nhưng bây giờ Bắc Minh Thần như thế?”
Hoàng thượng đen mặt: “Thần Vương ra sao, tự có người An Chuẩn quốc chăm
nom, không cần Nhị hoàng tử phí tâm”
Giản Triều chắp tay thi lễ: “Vậy ta đã thất lễ, mong Hoàng thượng đừng trách”
Hoàng thượng khẽ phất tay.
Hoàng thượng phất tay.
Giản Triều nhìn Bắc Minh Thần, quay người đi ra khỏi sảnh, nháy mắt với mấy
người Linh Nhất.
Linh Nhất gật đầu sau đó đi vào chính sảnh.
Giản Triều dẫn Lam Thiên đi ra khỏi hoàng cung, thị vệ ở cửa cung thấy Giản
Triều đi ra nhanh như vậy, sắc mặt trông rất khó coi, không cần biết cũng biết
bị Hoàng thượng trách cứ.
Lam Thiên đưa Bắc Minh Thần trở về theo con đường bọn họ đi đến
Vừa nhảy vào Thần Vương phủ, Bắc Minh Thần cất bước đi vào Thần Tịch Viện,
vừa đến viện đã nghe tiếng lòng của Phật Tịch.
[Bắc Minh Thần, chàng mau trở về có được không?]
[Nếu chàng không trở về thì ta sẽ khóc đấy]
Bắc Minh Thần còn chưa đi đến đã cất tiếng nói: “Khê Nhi”
Phật Tịch vốn rất kiên cường, nhưng nghe giọng nói quen thuộc kia khiến nàng
không kìm được nữa, nước mắt dâng lên, vội vàng nhìn theo hướng phát ra âm
thanh.
Đập vào mắt chính và Giản Triều và Lam Thiên bước nhanh về phía mình.
Phật Tịch hơi sửng sốt, sau đó vội chạy đến nhào vào lòng Giản Triều, nghẹn
ngào nũng nịu: “Bắc Minh Thần, ta ấm ức”