Lam Thiên khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, hơi hé cánh môi.
“Vậy. Nhị hoàng tử”
Bắc Minh Thần biết Lam Thiên muốn nói gì, hắn nhíu mày, trong mắt lóe lên
ánh sáng lạnh lẽo như lưỡi đao sắc bén.
“Yên tâm, Giản Triều bình yên không sao”
Hắn nói xong lại nhìn Minh Thiên: “Từ giờ trở đi, ngươi tên Bắc Minh Vũ”
Phật Tịch suy nghĩ.
[Bắc Minh Vũ?]
[Chữ Vũ này hình như có một nghĩa là dưới mái hiên, được người khác che
chở]
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Bắc Minh Thần, dường như đang hỏi nàng hiểu đúng
không.
Bắc Minh Thần dịu dàng nhìn nàng, dường như trong mắt có ánh sao trời, cười
cưng chiều đáp lại câu hỏi của nàng.
Bắc Minh Vũ chỉ cảm thấy lồng ngực khẽ run lên, không biết làm thế nào. Y
muốn mở miệng nhưng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ gật đầu.
“Tịnh dưỡng đi”
Bắc Minh Thần nói xong đi qua ngăn tủ, mở ngăn tủ ra lấy một chiếc áo
choàng khoác lên người Phật Tịch, lại kéo mũ trùm đầu cho nàng, lại cười nắm
tay nàng ra khỏi phòng.
Bắc Minh Vũ nhìn hai người yêu nhau như thế, hỏi Lam Thiên ở bên cạnh: “Sao
bọn họ ân ái như thế?”
Lam Thiên cười: “Có lẽ là gặp đúng người”
Linh Tiêu đã đợi ở cửa Thần Tịch Viện, thấy vương gia và vương phi ra vội ôm
quyền hành lễ: “Vương gia, tử sĩ và ám vệ đã tập trung xong xuôi, chỉ chờ ngài
và vương phi hạ lệnh”
Vẻ mặt Bắc Minh Thần uy nghiêm khẽ gật đầu, sau đó nhìn Phật Tịch, vẻ mặt
thay đổi, dịu dàng nói: “Khê Nhi, đi thôi, ta dẫn nàng đi xem trò hay”
Phật Tịch đưa tay kéo mũ áo choàng xuống, nở nụ cười vừa định nói chuyện.
Bắc Minh Thần nhanh tay lẹ mắt trùm mũ lên cho nàng.
“Ngoan, đội mũ lên cho ấm”
Vành mũ rộng lớn che mặt Phật Tịch đi, nàng ngẩng đầu lên dùng ngón tay chỉ
lông trên vành mũ.
“Mũ này lớn quá, ta sắp không nhìn thấy đường rồi”
Phật Tịch vừa nói xong, Bắc Minh Thần khom người bế nàng lên: “Không nhìn
thấy đường thì thôi, chỉ cần ấm áp là được, ta ôm nàng không được sao”
Tim Phật Tịch đập rộn lên, trên mặt nở nụ cười, đưa tay vòng qua cổ Bắc Minh
Thần.
“Bắc Minh Thần, chàng tốt quá, ta không nỡ rời xa chàng”
Bắc Minh Thần nghe xong ngừng bước, ánh mắt lóe lên vẻ buồn bã, cúi đầu
nhìn xuống.
“Bây giờ nàng còn muốn rời xa ta à?”
Phật Tịch ngây người, sau đó lắc đầu: “Không có, bây giờ ta đang mang thai,
sao rời xa chàng được?”
“Cho nên nếu nàng không mang thai thì sẽ rời khỏi ta à?”
Phật Tịch hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi.
“Thánh bắt bẻ”
Thánh bắt bẻ?
Phật Tịch đập Bắc Minh Thần một cái, sau đó lắc chân mấy lần: “Đi nhanh đi”
Bắc Minh Thần vô cùng bất đắc dĩ, nếu là người khác thì chỉ cần dùng một
chưởng đánh chết là được.
Hắn ôm Phật Tịch đi ra Thần Vương phủ, nàng giấu đầu trong vành mũ, đưa
tay kéo vành mũ, nhìn trộm xung quanh.
[Chúng ta đi như vậy có gặp nguy hiểm gì không?]
Bắc Minh Thần vỗ Phật Tịch: “Thả tay xuống, ngoan nào”
Phật Tịch bĩu môi, mắt nhìn lướt qua tình huống xung quanh, sau đó đặt tay
xuống vờ hôn mê dựa vào lòng Bắc Minh Thần.
Bắc Minh Thần vui mừng nhướng mày, chỉ có ôm Khê Nhi vào lòng thì hắn mới
yên tâm, mắt nhìn phía trước nói với thị vệ: “Chuẩn bị đi”
Thị vệ cung kính xoay người thi lễ, sau đó đi vào Thần Vương phủ.
Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch đi thẳng về phía trước, đi vào viện mà Bắc Minh
Vũ nói.
Vừa mới đi vào viện, cửa lớn đóng “Ầm” lại.
Người áo đen ở cổng nhìn Bắc Minh Thần và Phật Tịch, giọng điệu rất khó
chịu: “Sao lại lâu như thế?”
Bắc Minh Thần cúi mắt sau đó ngẩng lên, mắt nhìn phía trước không nói gì.
Người áo đen kia hừ lạnh một tiếng, giống như đã quen, cất giọng mỉa mai.
“Đắc ý cái gì? Cho dù ngươi là người của hoàng thất Bắc Minh, chẳng phải
cũng ăn ở với chúng ta à. Hoàng thất Bắc Minh thừa nhận người như ngươi
sao?”
duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-131-2-nguoi-doi-noi-tinh-nguoi-von-thien-
nhung-thu-ta-gap-duoc-deu-la-ghe-tom-cuc-hanhtml]
Kẻ đó nói xong cùng người áo đen ở bên cạnh phá lên cười.
Bắc Minh Thần nghe vậy nhìn qua với vẻ ngang ngược.
Người áo đen kia hoảng sợ, sau khi phản ứng kịp chỉ vào Bắc Minh Thần:
“Ngươi muốn làm gì? Có phải ngươi đi Thần Vương phủ một chuyến bị kích
động không”
“Sao nào, nhìn huynh đệ song sinh của mình sống ở nơi tốt như vậy, trong lòng
khó chịu lắm đúng không?”
Người ở bên cạnh kéo người áo đen đang nói chuyện lại, khẽ nói: “Ngươi đừng
nói nữa, chúng ta không đánh lại y, người quên lần trước y làm gì chúng ta
sao?”
Người nọ vừa nói xong câu này, những người áo đen vừa chế giễu Bắc Minh
Thần vội nghiêng đầu đi.
Bắc Minh Thần híp mắt nhìn qua một vòng, nâng bước đi đến nơi có ánh sáng.
Hắn còn chưa đi vào gian phòng, ở phía sau có một loạt ám vệ bay vào viện tử.
Còn chưa chờ những kẻ áo đen kia phản ứng, trên cổ đã xuất hiện ánh sáng
bạc rồi ngã xuống bỏ mình.
Ám vệ nhanh chóng kéo thi thể kia đến chỗ bí mật, sau đó mở cửa viện để cho
nhiều ám vệ đi vào hơn.
Trong đêm đen rét lạnh này, thân thủ của bọn họ càng quỷ mị, không hề phát
ra tiếng động.
Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch đi vào phòng, liếc nhìn xung quanh.
Ngôn Âm ngồi trên nhuyễn tháp, đầu tiên là nhìn Phật Tịch, sau đó lại nhìn Bắc
Minh Thần.
“Làm không tệ, chờ sau khi Bắc Minh Thần chết rồi, ngươi chính là Thần Vương
điện hạ cao cao tại thượng của An Chuẩn quốc, mai này toàn bộ An Chuẩn
quốc đều là của ngươi. Hai mươi mấy năm qua ngươi chịu cực khổ đã được
đền đáp rồi”
Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch rất chặt, cúi mắt không nói gì.
Ngôn Âm không để ý, chỉ vào nhuyễn tháp: “Đặt nàng ta lên đó, bây giờ giết
nàng ta đi”
Bắc Minh Thần nghe lời này mới ngước mắt lên: “Không phải dùng nàng ta để
uy hiếp Bắc Minh Thần sao?”
Ngôn Âm đứng lên, cười ha ha: “Chỉ cần nàng ta ở trong tay chúng ta, ai sống
ai chết còn không biết sao?”
Mụ ta nói xong đứng lên, nháy mắt với người ở cửa: “Đi thông báo với Hoàng
đế, ông ta nên hành động rồi”
“Vâng”
Người áo đen ra khỏi phòng, chưa đi được mấy bước đã ngã xuống chết.
Ngôn Âm thấy Bắc Minh Thần vẫn không hành động, cau mày nói: “Nhanh
lên”
Bắc Minh Thần cúi đầu nhìn Phật Tịch đang nhắm mắt trong ngực: “Ta muốn
biết vì sao ngươi lại muốn giết Phật Tịch?”
Ánh mắt Ngôn Âm lóe lên: “Nàng ta nên chết từ lâu rồi”
Phật Tịch nghe vậy nghiến răng.
[Mẹ nó, Bắc Minh Thần, lát nữa chàng giữ bà già chết tiệt này lại cho ta, xem
ta đâm bà ta thành cái sàng thế nào]
Khóe môi Bắc Minh Thần cong lên ý cười.
Ngôn Âm rút kiếm ra, thấy Bắc Minh Thần còn ôm Phật Tịch: “Chẳng lẽ ngươi
mềm lòng rồi?”
“Ngươi suy nghĩ chút về nỗi khổ mình chịu hai mươi mấy năm qua đi, lúc ngươi
ăn uống kham khổ, huynh đệ của ngươi ăn sơn hào hải vị”
“Hắn biết có huynh đệ như ngươi nhưng chưa bao giờ tìm ngươi”
“Hắn không muốn thừa nhận ngươi”
“Hoàng thất Bắc Minh không muốn thừa nhận huyết mạch là ngươi]