Bắc Minh Thần nhăn trán, hắn đã nghĩ đến đường đi của Giản Yên, nhưng khi
nghe bà ấy ở Nam Đồng quốc, hắn không thể tin được. Dù sao năm đó An
Chuẩn quốc và Nam Đồng quốc như nước với lửa.
Một mình Giản Yên đi Nam Đồng quốc? Hay có người đưa bà ấy đi?
“Bà ấy ở nơi nào của Nam Đồng quốc?”
Vẻ mặt Minh Thiên hốt hoảng, giống như nhớ ra chuyện gì đó: “Bà ấy ở trong
thủy lao”
Y vừa nói xong lời này, Phật Tịch có thể cảm nhận được cả người Bắc Minh
Thần cứng đờ, tay nắm tay nàng vô thức siết chặt.
Tay còn lại của Phật Tịch đặt lên cánh tay Bắc Minh Thần, ánh mắt dịu dàng
khẽ mở miệng: “Bắc Minh Thần”
Bắc Minh Thần quay đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt dịu dàng của Phật Tịch,
trong nháy mắt giống như thả lỏng giơ tay khẽ vuốt tóc trên trán nàng.
Phật Tịch cong môi cười khẽ.
Bắc Minh Thần dời mắt nhìn Minh Thiên, trên trán y đã băng bó vải mịn, vị trí
vết thương cũng được băng bó xong.
Minh Thiên nhìn lại, ánh mắt đối diện với Bắc Minh Thần.
Tình thân này là thứ không thể nói rõ, nhất là khi nhìn thấy gương mặt giống
hệt mình, giống như soi gương, không hiểu sao lại thả lỏng đề phòng.
Bắc Minh Thần dời mắt trước, giọng nói dịu lại ngay cả hắn cũng không nhận
ra, nhưng xen lẫn vẻ nghiêm khắc.
“Bọn chúng chỉ bảo ngươi đưa. Phật Tịch ra khỏi Thần Vương phủ à?
Minh Thiên dời mắt cúi đầu xuống, nghe Bắc Minh Thần nói vậy khẽ gật đầu.
Phật Tịch thấy thế nhướng mày.
[Vừa rồi tên này còn tỏ vẻ hung hăng, suýt chút nữa giết ta, bây giờ đúng là
chọc mù mắt chó của Thiết Trụ]
Bắc Minh Thần nghe thấy suýt chút nữa Minh Thiên đã giết Phật Tịch, khí thế
trên người tăng lên, tay siết chặt, ngước ánh mắt tức giận nhìn Minh Thiên.
Minh Thiên cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí, ngẩng đầu nhìn lại, nuốt nước
bọt theo bản năng.
Bắc Minh Thần nhìn chằm chằm Minh Thiên, dáng vẻ kia giống như muốn ăn
tươi nuốt sống y.
“Ngươi còn ra tay?”
Lời nói tàn nhẫn lại kìm nén, đủ để nhìn ra lúc này hắn vô cùng phẫn nộ.
Minh Thiên thấy Bắc Minh Thần nhìn mình như vậy, đáy lòng vốn đang run rẩy,
nghe hắn nói vậy cố vờ bình tĩnh nhìn qua, giọng nói ấm ức.
“Nàng không phải đối thủ của ta”
Phật Tịch nghe vậy không vui.
[Tiểu tử này xem thường ai thế?]
Chưa đợi Bắc Minh Thần nói chuyện, giọng nói của Minh Thiên vang lên: “Ta đi
ra từ Thi Minh điện”
Phật Tịch ngây ngẩn cả người.
[Thi Minh điện?]
[Cái quỷ gì thế?]
Bắc Minh Thần không biết nhiều về Thi Minh điện nhưng đã từng nghe lời đồn
về nó.
Thi Minh điện và Nê Lê điện là tổ chức lưu truyền trên giang hồ đã lâu, nhưng
không ai biết chủ nhân phía sau là ai.
Hai điện khác nhau ở chỗ, Thi Minh điện là nơi huấn luyện sát thủ cao nhất,
thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, vốn không xem những người kia là người sống.
Trong một nhóm chỉ có một người sống, mỗi nhóm người sống lại tiếp tục đấu
nhau, đến khi có một sát thủ mạnh nhất chiến thắng.
Ở nơi đó, chỉ cần hơi buông lỏng thì sẽ chết không có chỗ chôn.
Nếu nói ở Nê Lê điện chỉ cần nói ra bí mật sẽ được chết sung sướng, vậy thì
Thi Minh điện là nơi khiến ngươi phải chịu cực hình mà phải giữ bí mật.
Bắc Minh Thần nhíu mày, nhìn kỹ Minh Thiên lần nữa. Nếu vậy, y thật sự không
muốn làm tổn thương Khê Nhi, nếu không thì chưa đợi Giản Triều đến hoàng
cung, Khê Nhi đã bị y đưa đi rồi.
Nhưng nếu y không muốn làm tổn thương Khê Nhi, vậy sao lại thông đồng làm
bậy với những người kia?
“Ta muốn biết, ngươi hành động như vậy có ý gì?”
Minh Thiên nghe vậy im lặng một lát, ngước mắt chăm chú nhìn Bắc Minh
Thần, ánh mắt dần trở nên u ám, đáy mắt hiện lên vẻ cô độc.
“Người đời nói tính người vốn thiện, nhưng thứ ta gặp được đều là ghê tởm cực
hạn”
“Ta vẫn nghĩ rằng ta là cô nhi bị vứt bỏ, cho dù chết ở Thi Minh điện cũng chỉ
bị ném lên đống xác chết, thậm chí không có sức đè sập nó”
“Nhưng lúc ta thoi thóp, ta gặp Giản Yên, bà ấy nói cho ta biết mọi chuyện cần
thiết”
Y nói đến đây cười buồn bã, trong nụ cười đầy vẻ thê lương.
duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-131-1-nguoi-doi-noi-tinh-nguoi-von-thien-
nhung-thu-ta-gap-duoc-deu-la-ghe-tom-cuc-hanhtml]
“Ngươi biết người đang ở Địa Ngục, xác định sẽ phải chết, lại nghe thấy mình
có nhà, nhà của mình lại rất cao quý, bình thường không dám mơ tưởng. Ngươi
biết trong lòng hắn vui vẻ thế nào không?”
“Hắn ngày nhớ đêm mong, chờ đợi mỗi ngày, giẫm lên từng thi thể bò lên. Hắn
sợ mình chết rồi thì người nhà sẽ không tìm thấy hắn”
“Nhưng tại sao. Các ngươi không đi tìm hắn?”
“Hắn rất nhớ nhà”
Người trong phòng nghe lời này đều ngây dại, trên mặt có vẻ bi thương.
Phật Tịch chậm rãi siết chặt tay, ít nhiều gì trong lòng nàng cũng cảm thấy hối
hận khi mình làm Minh Thiên bị thương.
Bắc Minh Thần á khẩu không trả lời được, hắn há mồm muốn nói chuyện, hắn
muốn nói hắn vẫn phái người đi tìm y, chưa từng dừng lại.
Nhưng hắn không biết nên nói lời này thế nào, lông mi run rẩy, chậm rãi mở
miệng: “Sau này nhất định ta sẽ bảo vệ ngươi cẩn thận”
Minh Thiên giống như nghe nhầm, ban đầu y buồn bã ủ rũ cúi đầu xuống, bây
giờ lại ngẩng đầu lên, cố gắng khiến mình bình tĩnh nhưng đáy mắt vẫn lóe lên.
Phật Tịch lắc tay Bắc Minh Thần.
[Chàng nói y thật lòng hay giả bộ để chúng ta thương xót?]
Bắc Minh Thần nhìn qua, siết chặt tay Phật Tịch, hắn cũng không chắc trong
lòng Minh Thiên nghĩ gì.
Minh Thiên nhìn lướt qua bàn tay hai người đang nắm chặt, y nhìn thấy hành
động nhỏ của bọn họ ban nãy, nhưng y không cảm thấy gì. Nếu đổi lại là người
khác cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng.
Ai ngờ y ẩn nhẫn hai mươi mấy năm, bây giờ có thể quay về An Chuẩn quốc
này. Minh Thiên dời mắt nhìn Bắc Minh Thần, chăm chú nhìn vào mắt hắn.
“Ta trúng kịch độc, sống không được bao lâu nữa, người muốn gặp nhất là
người nhà”
Phật Tịch nhìn qua hai người, chớp mắt khẽ nhíu mày.
[Nằm gai nếm mật à?]
[Có thể chịu hai mươi mấy năm, sự nhẫn nại của hai huynh đệ này đúng là
x10000.]
Bắc Minh Thần khẽ cúi đầu xuống, ngón cái vuốt ve tay Phật Tịch, suy nghĩ
một lát ngước mắt lên.
“Chỉ cần ngươi yên phận, những tổn thương mà ngươi từng chịu ta sẽ đòi lại
hết”
Minh Thiên khẽ gật đầu.
Bắc Minh Thần thấy vậy tiếp tục nói: “Nếu như vậy, từ sau ngày hôm nay ngươi
ở trong Thần Vương phủ đi”
Minh Thiên vừa hưng phấn lại kinh ngạc trừng to mắt, nuốt nước bọt, khẽ lặp
lại lần nữa: “Ngươi cho ta ở trong Thần Vương phủ à? Ngươi tin tưởng ta?”
Bắc Minh Thần cất cao giọng, trong đó hiện lên vẻ kiên định.
“Cho ngươi ở lại Thần Vương phủ, thứ nhất là vì ngươi không làm Khê Nhi bị
thương. Thứ hai là. Ngươi là huynh đệ của ta, nhưng nếu ngươi dám có suy
nghĩ không hay, vậy Thần Vương phủ này không khác gì Thi Minh điện đâu”
Minh Thiên cười, nhưng nhìn qua y có vẻ đau khổ.
Phật Tịch kéo Bắc Minh Thần, ra hiệu hắn đừng hung dữ như vậy.
[Từ nhỏ y đã không được yêu thương, chàng đừng hung dữ như vậy, không thì y
không hắc hóa cũng sẽ bị chàng kích động làm hắc hóa]
Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của nàng chợt kiềm chế lại, nói với Lam
Thiên: “Muội hãy dùng hết năng lực giải hết độc trên người y, cần gì hãy nói với
quản gia là được”