Không ai có thể thấu hiểu được cảm giác trong lòng anh lúc này. Cùng với sự tiếp
xúc ngày càng nhiều, anh dần hiểu rõ những điểm sáng trên người cô mà người
ngoài không hề hay biết. Đây là những thông tin mà chỉ có mối quan hệ thân mật
mới có thể nắm bắt được, nhận thức này khiến độ cong nơi khóe môi anh lại
nhếch lên thêm một chút.
Nhưng ở góc độ anh không nhìn thấy, sắc mặt Trình Phương Thu chợt trắng bệch,
thầm oán trách sự sơ ý của chính mình. Cô hít sâu một hơi, hồi lâu sau mới cười
gượng gạo nói: “Ở nông thôn làm gì có điều kiện mà luyện chữ cơ chứ”
Nét chữ của mỗi người đều khác nhau, chữ của nguyên chủ không thể nói là xấu,
nhưng tuyệt đối không thể gọi là đẹp. Chu Ứng Hoài nhạy bén và thông minh như
vậy, nếu đã từng thấy qua nét chữ của nguyên chủ, chắc chắn sẽ phát hiện ra
điểm khác biệt giữa hai người. Tuy cô không lo chuyện mình mượn xác hoàn hồn
bị vạch trần, nhưng vẫn không muốn để lại quá nhiều sơ hở.
Trình Phương Thu nhanh chóng thu dọn giấy tờ rồi nhét vào túi. “Không phải anh
đã hứa hát cho em nghe sao?” Cô nũng nịu cất tiếng, thuận thế vươn tay ôm lấy
cổ anh, bất động thanh sắc chuyển chủ đề. Chu Ứng Hoài quả nhiên bị thu hút sự
chú ý, ánh mắt dừng trên gương mặt cô, khẽ tắng hắng: “Em muốn nghe gì?”
“Gì cũng được” Lúc này cô chỉ muốn anh đừng quan tâm đến việc cô viết chữ ra
sao nữa, nên đối với việc anh hát gì, cô thực sự không có yêu cầu.
Chu Ứng Hoài suy nghĩ giây lát, sau đó nhẹ nhàng gỡ tay cô xuống, đứng thẳng
người dậy. Dường như có chút căng thẳng, anh hít thở sâu vài lần mới thử cất
giọng hát chậm rãi. “Mặt trời hồng chiếu biên cương, núi xanh nước biếc khoác
ánh tà dương, dưới chân núi Trường Bạch cây ăn quả thành hàng, bên bờ sông
Hải Lan hương hoa lúa nồng nàn, xẻ núi cao đất mẹ dâng kho báu”
Mỗi câu anh hát, đồng tử của Trình Phương Thu lại giãn ra một chút. Nhìn vẻ mặt
nghiêm chỉnh hát hò của Chu Ứng Hoài, cô chợt hiểu tại sao lúc ở trên xe khách
anh lại không chịu mở miệng. Hóa ra vị đại lão toàn năng này cũng có lĩnh vực
không sở trường. Một bài hát đỏ “Mặt trời hồng chiếu biên cương” qua miệng anh
lại bị hát thành.
Trình Phương Thu không tìm được từ để hình dung, tóm lại, một câu lời hát thì
anh lạc điệu ít nhất hai nốt. Cô vốn tưởng giọng Chu Ứng Hoài hay như vậy, dù
hát dở đến đâu cũng chẳng tệ đến mức nào, nhưng hiện thực đã tát cho cô một
cú trời giáng.
Vài phút ngắn ngủi mà ngỡ như đã trôi qua cả một thế kỷ. Khi cuối cùng cũng kết
thúc, Trình Phương Thu đã bị tra tấn đến mức tê liệt. Cô vô cảm ngoáy tai, đối
diện với ánh mắt mong chờ của Chu Ứng Hoài, cô định nói vài câu nịnh nọt trái
lương tâm, nhưng suy đi tính lại, vì hạnh phúc của đôi tai sau này, cô vẫn uyển
chuyển nói thật. “Nhà mình sau này nên loại bỏ hoạt động giải trí ca hát đi thôi”
Chu Ứng Hoài lại rất có tự nhận thức, nghe lời trêu chọc của cô cũng không giận,
nhưng gương mặt lạnh lùng ít nhiều vẫn hiện lên vẻ lúng túng. Anh thanh giọng,
gật đầu đồng tình rồi chuyển chủ đề: “Nước nóng đun xong rồi, tắm rửa đi ngủ
thôi”
“Vâng” Thời gian không còn sớm, Trình Phương Thu đồng ý rồi đứng dậy vào
phòng ngủ tìm đồ thay. Đồ cô mang theo không nhiều, đồ mới mua lại chưa giặt,
cô thuận tay vơ lấy một chiếc áo sơ mi rộng của anh, chất vải mềm mại, dùng làm
đồ ngủ không gì hợp hơn. Chu Ứng Hoài thì đơn giản hơn, tìm một chiếc quần lót
mới là xong.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô đã biết việc tìm đồ thay đều là thừa thãi. Từ phòng
ngủ bước ra, cô thấy Chu Ứng Hoài chỉ mặc duy nhất một chiếc quần lót đen
đang đổ nước nóng vào bồn tắm. Hơi nước lan tỏa, cứ ngỡ như quay lại đêm tân
hôn hôm ấy. Trình Phương Thu đặt quần áo lên giá, khoanh tay chăm chú chiêm
ngưỡng thân hình mỹ nam. Vai rộng eo thon, đường nét cơ bắp mượt mà, vòng
ba săn chắc, nơi cần căng đầy thì nảy nở và quyến rũ, mỗi chỗ đều như được tạo
hóa dày công nhào nặn.
“Muốn tắm chung với anh à?” Chu Ứng Hoài nhướng mày.
Nghe vậy, Trình Phương Thu thầm đảo mắt, phũ phàng xoay người định đi, nhưng
chưa bước được hai bước đã bị anh ôm eo nhấc bổng lên. Cô khẽ kêu một tiếng,
chưa kịp phản ứng thì chiếc váy trên người đã bị vén lên, rồi nhanh chóng rơi
rụng xuống sàn.
“Chu Ứng Hoài!”
Đôi môi mỏng của anh áp lên gáy hơi lạnh của cô, khẽ đáp lại một tiếng. Lúc cô
không tự chủ được mà run rẩy, anh lại được đà lấn tới, hôn lên xương bướm xinh
đẹp, cô không nhịn được lại rụt người một cái. Mới chỉ có vài ngày ngắn ngủi,
mức độ anh thông thuộc cơ thể cô dường như sắp vượt qua cả chính cô rồi. Mỗi
một điểm nhạy cảm, anh đều có thể nắm bắt vừa vặn, khiến cô chìm đắm trong
đó.
Quần áo hai người tùy ý vắt lên bồn rửa tay, trộn lẫn vào nhau tạo nên một vẻ đẹp
hỗn loạn. Cánh tay cô tì lên đó, lớp vải mềm mại ngăn cách cái lạnh của mặt đá.
Tóc mây phất qua gò má, khơi dậy từng đợt ngứa ngáy khó lòng ngó lơ, răng thỏ
cắn chặt môi dưới để lại một vòng dấu răng mờ nhạt, nhưng không che giấu nổi
tiếng rên khẽ tràn ra nơi kẽ cổ.
chieu-tro-xinh-dep-la-dai-lao/chuong-73.html]
Ngón tay cái của anh miết nhẹ nơi lúm đồng tiền sau eo cô hai cái, sau đó chậm
rãi kiểm soát, để anh dễ dàng dùng nước sạch lau rửa cho cô. Những giọt nước
rơi trên da thịt nặng tựa ngàn cân, nếu không có lòng bàn tay anh đỡ lấy, cô đoán
mình đã sớm đầu hàng.
“Không. không được” Cô vừa nói vừa lắc đầu nhưng chẳng ngăn cản được gì.
Dòng nước chảy qua, rửa sạch tất cả. Anh không còn là chàng trai lóng ngóng
không tìm đúng vị trí của đêm hôm ấy, mà thuần thục một tay nâng cằm cô lên,
đôi môi mỏng phủ xuống, trực tiếp cạy mở hàm răng, cuốn đi chút không khí
mỏng manh, một tay khác lại chậm rãi để dòng nước len lỏi vào bên trong.
Dòng nước ngày một lớn hơn, vang hơn, tấu lên một bản nhạc tuyệt mỹ trong
không gian tĩnh lặng, chẳng hề có nhịp điệu nhưng lại chẳng chút bảo thủ. Đôi
môi mềm mại bị giày vò đến đỏ bừng sưng tấy, khóe mắt cô rỉ ra hai giọt lệ, anh
mới nới lỏng lực đạo, từng chút một nhấm nháp, nhưng lại không ngừng sâu
thêm, hôn đến mức lòng người rối bời.
“Đủ rồi” Cô nghiêng đầu né tránh nụ hôn nóng bỏng dữ dội của anh, hổn hển thở
dốc, ánh mắt mơ màng nhìn về phía trước. Ngay trước mặt là một tấm gương,
phản chiếu rõ mùng một sự hoang đường của hai người lúc này.
Một trước một sau, một cong một thẳng. Cơ ngực trần của anh phập phồng theo
hơi thở dồn dập, vài giọt nước trong vắt lăn dài xuống, lướt qua những khối cơ
bụng rõ rệt, rồi mất hút nơi phần thân mật nhất đang gắn kết, dưới ánh đèn vàng
vọt hiện lên vẻ tình tứ không thể diễn tả bằng lời.
Nghe thấy tiếng lầm bầm của cô, Chu Ứng Hoài chậm rãi nâng mi, đối mắt với cô
trong gương, ánh mắt thâm sâu, giọng nói khàn đặc: “Chưa đủ”
“”
Người đòi hỏi vô độ này thực sự là Chu Ứng Hoài sao? Trình Phương Thu bất lực
mặc cho mình trôi nổi trong cơn mưa rào, cảm nhận sự quyến luyến khác hẳn với
lúc ở trong phòng ngủ. Trong phòng tắm, từ phía sau. dường như cũng có một
hương vị riêng, cô khá thích, dĩ nhiên là phải bỏ qua việc thỉnh thoảng anh lại phát
điên cắn nhẹ vành tai cô, lặp đi lặp lại câu hỏi người cô thích nhất là ai.
Trình Phương Thu lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra vị phúc hắc nhỏ mọn này
đến giờ vẫn còn để tâm đến gã bạn học nam do cô bịa tạc ra. Vua ghen, thần
ghen, hũ giấm chua. Cô hậm hực quay đầu cắn mạnh một cái lên xương quai
xanh của anh, nghiến răng không chịu trả lời, nhưng cuối cùng bị quấn đến hết
cách, vẫn phải run giọng ngoan ngoãn buông lời: “Thích anh nhất”
Giọng nói ngọt lịm mềm mại của người phụ nữ vang lên trong căn phòng mờ tối
như một mồi lửa, chớp mắt đã châm ngòi ngòi nổ giấu sâu trong cơ thể anh.
Những đóa pháo hoa rực rỡ bùng nở trong lòng, vẽ nên phong cảnh khó quên
nhất đời này. Anh nắm lấy tay cô, mười ngón đan chặt, giam cầm cô thật chặt
trong lòng, sau đó đột ngột tăng mạnh và sâu thêm, đưa cô lên tận mây xanh để
hái ngôi sao mong cầu bấy lâu.
Đêm ngoài cửa sổ dần đậm, gió thổi vào cũng chẳng thể xua tan hơi ẩm và nhiệt
lượng ấy. Không biết qua bao lâu, Trình Phương Thu ủ rũ ngồi trên bồn rửa tay,
nhìn Chu Ứng Hoài vò giặt chiếc quần lót của cô dưới vòi nước. Lớp vải mỏng
manh lẫn với bọt trắng luồn lách giữa các đốt ngón tay anh, cơ bắp cánh tay do
dùng lực hiện lên những đường nét mượt mà, trên đó còn chằng chịt những vết
cào và vết cắn của cô. Toàn bộ khung cảnh mang một vẻ sắc sảo và tình tứ khó
tả.
Vừa kết thúc một trận mây mưa nồng nhiệt, cả người cô có chút lười nhác, mí mắt
đánh nhau, không nhịn được ngáp một cái thanh tú. Bàn chân trắng trẻo khẽ
dẫm lên sống lưng anh, cất tiếng thúc giục: “Nhanh lên mà” Giọng nói mềm mại
mang theo chút khàn khàn, không giống như sự thúc giục thiếu kiên nhẫn, ngược
lại càng giống như tiếng nũng nịu dính người giữa những đôi tình nhân.
Nghe ra sự mệt mỏi của cô, Chu Ứng Hoài tăng tốc động tác trong tay, loáng cái
đã giặt xong đồ lót của hai người, treo lên giá, những bộ quần áo bẩn khác anh
dự định sáng mai ngủ dậy mới giặt. Sau đó một tay bế cô, một tay cầm giá áo
bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Sau khi treo đồ lên dây phơi ngoài ban công, anh vừa định hỏi cô có muốn uống
nước không thì phát hiện cô đã rúc vào hõm cổ anh ngủ thiếp đi. Dưới ánh trăng
mờ ảo, có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt ngủ say ngọt ngào của người phụ nữ. “Ngủ
ngon” Chu Ứng Hoài ánh lên ý cười nhạt, bế người về phòng ngủ.
“Rầm, rầm, rầm” Trình Phương Thu nhíu mày, vùi đầu vào lòng người bên cạnh,
định bụng trốn tránh tiếng gõ cửa phiền phức đó. May mà một lát sau thì biến
mất, nhưng cô vừa thở phào nhẹ nhõm thì âm thanh đó lại vang lên. Ngay lúc cô
sắp bùng nổ, Chu Ứng Hoài vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng nói: “Em ngủ tiếp đi, để anh
ra xem”
Nói là vậy nhưng làm sao cô ngủ tiếp cho nổi. Cô bực bội vò mái tóc thành tổ quạ
mới chịu dừng tay, rồi thò cánh tay trắng trẻo ra khỏi chăn, cầm lấy chiếc đồng hồ
đầu giường. Đợi nhìn rõ con số trên đó, cô nén cơn muốn chửi bậy, hạ giọng
giận dữ nói: “Mới chưa đến bảy giờ! Sáng sớm thế này là ai chứ?”
Chu Ứng Hoài cũng có chút bực dọc, chân mày tràn đầy vẻ lạnh lùng. Anh vừa
nhanh chóng mặc quần áo, vừa lục lại trí nhớ rồi lắc đầu: “Không biết” Anh mới
chuyển đến, không thân thiết lắm với những người nhà ở đây, đáng lẽ không có ai
lại đến làm phiền họ sớm như vậy.