Sợ công việc có chuyện khẩn cấp tìm mình, Chu Ứng Hoài nhanh tay mặc đồ rồi
đi ra ngoài, lúc đi không quên khép cửa phòng ngủ lại.
Trình Phương Thu vẫn tiếp tục gối đầu lên gối, đầu óc còn đang mơ màng ngái
ngủ. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô cứ ngỡ Chu Ứng Hoài đã quay lại nên vô thức
vươn tay cầu ôm: “Chồng ơi”
Không nhận được phản hồi ngay lập tức, cô cảm thấy bất thường nên mở mắt ra.
Đập vào mắt là một đôi mắt già nua đầy nếp nhăn.
Lại là Trương Quế Hương!
“Á!” Trình Phương Thu sợ hãi hét lên, vội kéo chặt chăn che thân mình. Cô giận
dữ mắng: “Bà bị thần kinh à? Đóng cửa, đóng cửa mau!”
“Đều là phụ nữ với nhau có gì mà không được nhìn”
Trương Quế Hương bĩu môi không mấy để tâm, ánh mắt đảo qua người Trình
Phương Thu. Bà ta vừa nhìn thấy rồi, trên người con nhỏ này dày đặc những vết
đỏ ám muội, xem chừng đêm qua không ít lần lăn lộn với đàn ông. Chậc, không
ngờ đồng chí Chu trông thanh tâm quả dục thế kia mà đóng cửa lại cũng mãnh
liệt gớm.
Thực ra cũng chẳng trách cậu ta được, cô vợ này trông cứ như hồ ly tinh, da dẻ
trắng trẻo mịn màng, ngực mông nảy nở, đàn ông nào thấy mà nhịn cho nổi.
Trương Quế Hương thầm rủa một câu đồ con đĩ nhỏ không biết xấu hổ.
Đoạn, bà ta đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt, thấy căn phòng liền tặc lưỡi:
“Hai đứa thật là biết tiêu tiền, trong nhà toàn đồ mới nhỉ? Theo tôi thì người trẻ cứ
nên tiết kiệm một chút”
“Việc của bà chắc, cút ra ngoài” Nếu không phải vì không mặc quần áo, Trình
Phương Thu đã tát cho bà ta một phát. Loại người gì mà chẳng có chút ý thức về
ranh giới cá nhân nào thế này. Mà bà ta vào đây bằng cách nào, Chu Ứng Hoài
đâu rồi?
Nghĩ đến đây, Trình Phương Thu hét lớn: “Chu Ứng Hoài, Chu Ứng Hoài!”
“Cô nói chuyện với bề trên thế đấy à?”
Thấy Trình Phương Thu văng tục, Trương Quế Hương không vui. Theo bà ta, bà
ta lớn hơn cô mấy chục tuổi, dạy bảo vài câu là chuyện thường, Trình Phương
Thu phải cung kính mà nghe, chứ không được vô phép vô tắc hét vào mặt bà ta
như vậy.
Vả lại, chiều qua bà ta đi dạo nên không kịp xem náo nhiệt cảnh nhà này dọn đồ,
cũng lỡ mất việc được chia đồ ăn, trong lòng tiếc hối hận vô cùng. Hôm nay khó
khăn lắm mới có cơ hội, tự nhiên là muốn xem kỹ xem nhà họ Chu sửa sang thế
nào, tiện thể xem có kiếm chác được miếng gì không.
Kết quả đảo quanh phòng khách một vòng, đừng nói đồ ăn, đến cái lông cũng
chẳng thấy. Phòng khách không có thì chắc chắn ở trong phòng ngủ, nên bà ta
mới mò tới mở cửa xem, ai dè giờ này rồi mà cô vợ mới này vẫn còn ngủ nướng!
Chắc là cậy không có mẹ chồng bên cạnh nên mới ngang nhiên ngủ đến giờ này.
Hừ, nếu gả vào nhà họ Mã chúng ta, xem tôi trị cô thế nào!
Trương Quế Hương định nói thêm thì cánh tay đột nhiên bị ai đó kéo mạnh, rồi
cánh cửa trước mặt bị đóng sầm một phát “rầm”. Đối phương không hề nương
tay, cái bộ xương già này bị kéo cho suýt rời ra từng mảnh.
Trương Quế Hương nhe răng trợn mắt định mắng người, giận dữ quay đầu lại thì
chạm ngay phải một đôi mắt đen láy đầy sát khí và giận dữ. Người đàn ông trước
mặt mặc bộ đồ đen, mặt hằm hằm đầy nộ khí đứng án ngữ cửa phòng. Ở xưởng
anh vốn luôn chừng mực, lịch thiệp, nhưng lúc này hoàn toàn lạnh mặt, chẳng
khác nào Diêm vương đòi mạng.
“Đồng chí Chu”
Thấy thế, khí thế của Trương Quế Hương xẹp đi quá nửa. Bà ta chột dạ lùi lại một
bước, liếc thấy đường đỏ đổ vãi đầy đất thì xót xa vỗ đùi, định tiến tới nhặt lên:
“Ối dào, sao cậu tay chân vụng về thế, lãng phí quá”
Chu Ứng Hoài chau mày, sải chân dài chặn ngay trước mặt Trương Quế Hương,
gằn giọng: “Ai cho phép bà vào đây?”
Trương Quế Hương không cho là đúng, mở miệng nói: “Cửa mở thì tôi vào thôi,
nhà cậu làm đẹp thế này, tôi vào tham quan một chút không được à?” Nói đoạn
còn cố nặn ra nụ cười thân thiện với Chu Ứng Hoài: “Người ta bảo bán anh em xa
mua láng giềng gần, nhà mình ở đối diện nhau, sau này còn giúp đỡ nhau nhiều,
đâu đến mức nhỏ nhen không cho nhìn lấy một cái?”
“Cút ra ngoài” Chu Ứng Hoài giận quá hóa cười, đôi mắt hiện lên tia hàn quang
bạo liệt.
Lúc mở cửa thấy Trương Quế Hương, phản ứng đầu tiên của anh là muốn đóng
cửa đi ngủ tiếp, vì chuyện ở cầu thang lần trước thực sự chẳng mấy vui vẻ, nhất
là ánh mắt của Mã Thụ Căn khiến anh thấy ghê tởm đến tận giờ. Anh vốn không
định giao du với nhà này. Nhưng bà ta lại bảo đứa nhỏ bị ốm, vì con mới sang
mượn đường. Đứa nhỏ dù sao cũng vô tội, lại đang bệnh. Chu Ứng Hoài nhất
thời mủi lòng nên đồng ý. Anh nhớ rất rõ lúc vào bếp lấy đường anh chỉ khép hờ
cửa, vì giáo dưỡng khiến anh thấy để người ta chờ ngoài cửa là bất lịch sự.
Chẳng ngờ bà ta dám tự tiện xông vào nhà khi chưa được phép, lại còn ngang
nhiên dòm ngó lung tung rồi mở cả cửa phòng ngủ. Không ai biết lúc ở trong bếp
nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của Thu Thu, lòng anh đã hoảng loạn đến mức
nào. Lúc đó anh chỉ muốn giếc quách cái mụ già này đi cho xong, làm gì còn
chuyện nói năng tử tế! Bà ta không tôn trọng anh thì anh cũng chẳng cần giữ mặt
mũi cho bà ta nữa.
Trương Quế Hương không ngờ Chu Ứng Hoài lại không nể nang gì như vậy, nhất
thời không biết đáp lại thế nào.
chieu-tro-xinh-dep-la-dai-lao/chuong-74.html]
“Sáng sớm có chuyện gì mà ầm ĩ thế?” “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngoài cửa xuất hiện vài bóng người, quần áo còn xộc xệch, rõ ràng là nghe tiếng
động liền chạy sang ngay.
Trương Quế Hương thấy có người đến, lập tức giả vờ quẹt mặt uất ức: “Cái thân
già này thực hết cách rồi, thằng hai nhà tôi bị cảm, thuốc đắng không uống nổi,
bác sĩ bảo pha chút nước đường mà đổ vào, nhưng nhà tôi hết đường nên định
sang mượn đồng chí Chu một ít, ai ngờ đồng chí Chu lại bảo tôi cút ra ngoài”
Nghe lời bà ta, không gian bỗng rơi vào một sự im lặng kỳ quái.
“Không nên chứ, đồng chí Chu không giống hạng người đó” “Nhưng vừa rồi đúng
là nghe thấy tiếng bảo cút ra ngoài thật” “Chắc có hiểu lầm gì rồi? Rốt cuộc là
sao?”
Hồi lâu sau mới có người phá tan im lặng, nhưng rõ ràng mọi người đều đứng về
phía Chu Ứng Hoài. Trương Quế Hương nghe vậy càng ngớ người, đám người
này sao cũng không diễn đúng kịch bản vậy!
Thời này dù mọi người nhiệt tình nhưng không ai ngu cả. Chu Ứng Hoài mới
chuyển đến họ chưa hiểu rõ, nhưng vì anh là người nổi tiếng ở xưởng nên ai cũng
ít nhiều nghe tiếng. Một kỹ thuật viên ưu tú từ xưởng cơ khí Bắc Kinh chuyển về,
năng lực vượt trội lại là sinh viên đại học, tiền đồ rộng mở, ít nhất cũng là một
thanh niên chính trực hướng thượng.
Còn Trương Quế Hương, hừ, đó là “viên phân chuột” nức tiếng khu tập thể, vừa
thích chiếm lợi nhỏ vừa hay đâm thọc, đổi trắng thay đen, mọi người sớm đã
ghét cay ghét đắng. Thế nên làm sao họ có thể nghe lời phiến diện của bà ta mà
đi mắng mỏ Chu Ứng Hoài được?
“Không cho mượn thì thôi, bắt nạt một bà già như tôi thì loại đàn ông gì chứ”
Trương Quế Hương mắng xong định đi, nhưng nhìn đống đường dưới đất lại thấy
tiếc, bèn lầm bầm: “Đống đường này đổ rồi, vứt đi thì phí, hay là đưa cho tôi để
tôi pha nước cho cháu uống”
“Bà còn biết xấu hổ không?” Trình Phương Thu đẩy cửa phòng ngủ bước ra, mặt
đỏ bừng vì giận, định xông lên đánh Trương Quế Hương nhưng bị Chu Ứng
Hoài ôm eo cản lại.
“Buông em ra!” Trình Phương Thu lườm Chu Ứng Hoài, vùng vẫy.
Chu Ứng Hoài vội ôm chặt cô, gọi tên: “Thu Thu”
Hai người nhìn nhau, thấy ánh mắt không tán đồng của anh, Trình Phương Thu
dần bình tĩnh lại. Cô không được bốc đồng, với loại quái thai như Trương Quế
Hương, nếu cô ra tay chắc chắn sẽ bị bà ta ăn vạ cho đến chết. Bị chó cắn
không thể cắn lại chó, nhưng cô phải bắt bà ta trả giá!
“Cô còn định đánh người à?” Trương Quế Hương bị khí thế của cô dọa sợ, lùi
về phía cửa.
“Phì, đánh bà chỉ bẩn tay tôi thôi” Trình Phương Thu đảo mắt, rồi chỉ đống
đường dưới đất: “Nhà tôi tốt bụng cho bà mượn đường, bà không cảm ơn thì thôi
còn ngậm máu phun người, bà làm người kiểu gì thế?”
“Vả lại, chỗ đường này là do bà làm đổ, bà đừng hòng quỵt, đền tiền mau”
Nghe đến tiền, Trương Quế Hương nhảy dựng lên: “Cô đừng có ngậm máu phun
người, đường này rõ ràng là đồng chí Chu tự làm đổ”
“Bà không nhận? Thế thì đi gặp cán bộ hòa giải” Trình Phương Thu nói xong định
bước ra cửa.
Chu Ứng Hoài ngẩn ra nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng theo sau cô. Thấy họ
hùng hổ định đi tìm cán bộ hòa giải thật, Trương Quế Hương hoang mang, chẳng
lẽ đường này là do bà ta làm đổ thật? Nhưng bà ta đã chạm được vào lọ đường
đâu, nhưng nếu không phải bà ta, sao vợ chồng nhà này lại khẳng định chắc nịch
thế?
“Chờ đã!”
Trình Phương Thu khẽ nhếch môi nhưng mặt vẫn không lộ vẻ gì, bước chân cũng
không dừng lại, cho đến khi sắp ra khỏi cửa mới nghe thấy tiếng ngăn lại lần nữa.
“Hai đứa định đi đâu?”
Lần này Trình Phương Thu dừng lại, Chu Ứng Hoài cũng dừng theo.
“Sáng sớm ai cũng bận việc, cháu bà không phải đang ốm sao? Mau đền tiền và
phiếu cho tôi, đống đường này bà cầm đi, chuyện này tôi coi như chưa xảy ra,
bằng không tôi chắc chắn sẽ tìm cán bộ hòa giải và con trai bà, bà tự cân nhắc
đi”
Trình Phương Thu mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn, cộng thêm ngoại hình rực rỡ sắc
sảo, trông vô cùng khó đối phó.