Thứ hai là. sắp tới có đợt tinh giản quân bị rồi, đây là xu thế chung, sức người
không cản được. Để chị dâu đi thi lấy cái bằng đại học, chẳng nhẽ không
sướng hơn thối móng chân làm ruộng hay sao? Đến lúc ấy vợ chồng cũng
không đến nỗi kẻ ở người đi, nhìn nhau mà thở dài!
“Nhưng mà. sức học của chị cũng thường thôi, chữ nghĩa cấp ba trả thầy trả
cô gần hết rồi!”
Lưu Anh hơi ngượng nghịu. Năm xưa khi mới khôi phục kỳ thi đại học, chị cũng
từng nếm mùi lều chõng nhưng không đỗ, sau này lấy chồng rồi thì cũng dập
tắt luôn cái ý định ấy.
“Thế thì đã sao! U ơi, u xem con với chị dâu cùng đi thi đại học có được
không?” Chu Bạch Lộ quay sang thì thấy Trương Thúy Chi vừa bước tới. Bà
Trương ngẩn người một lát, nhưng rồi nhanh chóng nở nụ cười hỉ hả.
“Được chứ! Sao lại không! Nếu cả hai đứa cùng đỗ, nhà mình chẳng phải có
tận hai cô sinh viên sao? Ra ngoài nói chuyện cũng là người có văn hóa cả!
Sau này có con cái cũng tự tay bảo ban được, sao u lại không nghĩ ra cái nước
này nhỉ!”
Trương Thúy Chi vỗ tay cười rạng rỡ.
Chu Bạch Lộ trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Nếu u mà không đồng ý thì lại phải tốn
bao công thuyết phục, xem ra u là người rất hiểu lẽ phải, thức thời.
Đến lúc cô quay sang nhìn Lưu Anh, cả hai mẹ con đều giật mình vì thấy chị
dâu nước mắt ngắn nước mắt dài! Hai người vội vàng quây lại hỏi han.
“Anh này, sao thế con? Hay u nói gì không phải à?” Trương Thúy Chi ngày
thường vốn xởi lởi, bỗ bã, giờ thấy con dâu khóc lóc thì cũng cuống cả quýt.
“Không phải đâu u, con mừng quá thôi. U ơi, mẹ đẻ con còn chưa bao giờ nghĩ
cho con được như thế” Lưu Anh vừa quẹt nước mắt vừa cười.
“Cái con bé này, làm u hú vía! Mẹ con chắc cũng có nỗi khổ riêng, nhà đông
con cái biết lo cho đứa nào bỏ đứa nào? Con cũng nên thông cảm một tí. Đợi
bận rộn xong mấy bữa nay, u bảo thằng Minh nó đưa con về bên ngoại một
chuyến”
Lưu Anh từ lúc cưới về chưa một lần về quê ngoại. Trương Thúy Chi không tiện
mở lời vì sợ con dâu lại nghĩ bà muốn đuổi khéo, nhưng trong lòng bà cũng lấy
làm lạ, vì đến giờ hai bên thông gia vẫn chưa một lần giáp mặt.
“Con không về đâu, đường xá xa xôi lắm, khi nào rảnh hẵng hay u ạ! U ơi, thế
con đi ôn thi với Lộ Lộ thật nhé, còn việc nhà việc cửa thì tính sao?”
Lưu Anh lắc đầu từ chối chuyện về ngoại, xoay sang lo lắng chuyện cửa nhà.
Chu Bạch Lộ đứng bên cạnh quan sát, thầm nghĩ không biết gia cảnh chị dâu
thế nào? Lưu Anh vốn là thanh niên tri thức xuống xóm, nhưng giờ đám thanh
niên ấy nếu không vướng bận gia đình thì đều tìm cách chạy chọt về thành
phố cả rồi, chị dâu tuyệt nhiên chẳng bao giờ nhắc đến.
Trong cốt truyện cũ, Lưu Anh còn ít đất diễn hơn cả nguyên chủ nên chẳng có
giới thiệu gì nhiều. Trước đây Bạch Lộ chỉ lo giữ mạng nên không nghĩ tới, giờ
cô bắt đầu thấy tò mò.
“Chút việc vặt ấy mà còn cần con phải nhúng tay vào à? Cứ yên tâm mà học
hành thi cử, u với bố con vẫn còn gân cốt chán!”
“Học gì thế? Đi đâu học đấy?” Tiếng Chu Minh hào hứng xen vào cuộc trò
chuyện của ba mẹ con. Mọi người đồng loạt ngẩng lên nhìn.
Chu Minh và Phó Tiễn Viễn đã đi đến sát bên. Chu Minh ngơ ngác nhìn ba
người phụ nữ, chưa hiểu mô tê gì.
“Ối dào, cậu Phó về rồi đấy à? Mệt không cậu? Mau vào nhà cho ấm, làm ngụm
nước đã. Minh, tránh ra một bên đừng có đứng chắn lối!”
Trương Thúy Chi vừa thấy Phó Tiễn Viễn là quăng ngay thằng con trai ra sau
đầu, chẳng thèm nghe Chu Minh hỏi gì.
“U kìa!”
nghiet-va-cuoc-hon-nhan-quan-nhan-tn-80-chu-cua-chong-cu-sung-khong-
ngung/chuong-20.html]
Chu Minh kêu lên một tiếng, Trương Thúy Chi dừng bước lườm cho một cái.
“U có điếc đâu! Vào nhà rồi nói. Cậu Phó này, trưa nay muốn ăn gì? Chú cậu đi
mua thịt rồi, nhà mình gói sủi cảo nhé!” Trương Thúy Chi cười tươi như hoa nở.
Phó Tiễn Viễn chỉ biết gật đầu vâng dạ, nhưng ánh mắt anh thì cứ dính chặt
lấy Chu Bạch Lộ không rời.
Đợi mọi người ngồi yên vị trong nhà, Trương Thúy Chi mới giải thích cho Chu
Minh nghe. Anh chàng hết nhìn mẹ lại nhìn vợ, mặt nghệt ra như mất sổ gạo.
“Anh cả, anh bị ngốc à? Chị dâu đi thi đại học không tốt sao? Đợi anh thăng
cấp cũng phải vài năm nữa, chẳng lẽ định chịu cảnh chồng Nam vợ Bắc mãi
à?”
Chu Minh vì quá vui mừng nên phản ứng hơi chậm, giờ thì mặt mày đã hớn hở
hẳn lên.
“Tin tốt quá! Trước đây anh khuyên mãi em chẳng chịu, sao giờ lại thông suốt
thế?”
Chu Minh nhìn vợ, Lưu Anh vốn hay nghĩ ngợi xa xôi, anh đã bảo rồi, u chỉ có
“Thế thì anh phải cảm ơn em, là em cổ động chị dâu đấy. Anh cả, tổ chức giao
cho anh một nhiệm vụ: tìm trường cho em và chị dâu!”
Chu Minh liếc nhìn Phó Tiễn Viễn. Cái gã này vừa mới nói với anh là đã nhờ
người tìm trường cho cô em gái xong, giờ thì vợ anh cũng được “thơm lây” rồi.
“Cái này. Anh Phó đã nhờ người tìm rồi. Anh Phó này, xem xem lúc đó thêm
một người nữa có được không?”
Nghe đến đây, Chu Bạch Lộ giật mình kinh ngạc. Cô không ngờ Phó Tiễn Viễn
lại có thể tính trước cả cô một bước như vậy. Chỉ là, làm sao anh biết cô muốn
thi đại học?
Chương 17: Tiễn Viễn lo xong chuyện trường lớp, nhà họ Trương lục tục vào
kho
Phó Tiễn Viễn bắt gặp ánh mắt chấn kinh của Chu Bạch Lộ, anh khẽ gật đầu.
“Thêm chị dâu chắc là không vấn đề gì đâu! Trước nghe Chu Minh nói đồng chí
Chu Bạch Lộ muốn thi đại học, vừa hay hôm qua tôi có gặp bà thím làm bên
ngành giáo dục, thím ấy dạy ở Trường Cấp 3 Trọng điểm thành phố. Ngoại trừ
việc lúc nhập học có bài kiểm tra nhỏ thì cơ bản không có vướng mắc gì”
Phó Tiễn Viễn lên tiếng giải thích. Nhìn vào ánh mắt có phần thâm trầm của
anh, lòng Chu Bạch Lộ dấy lên những cảm xúc khó tả. Không ngờ anh lại có
tâm đến thế, mà chuyện này lại đúng là việc cô không thể khước từ.
“Anh này, sức học của em thế nào? Chứ con Lộ nhà mình học thì tốt, mỗi tội
tâm lý kém lắm. Lần này phải vững vàng lên đấy nhé, không có gì phải xoắn
đâu!”
Chu Minh trêu chọc. Lần thi trước thất bại là do nguyên chủ lo lắng quá độ dẫn
đến “tào tháo đuổi”.
“Kìa anh cả, sao lại bới móc chuyện cũ của em thế! Lần này em nhất định sẽ
trót lọt cho xem!”
Chu Bạch Lộ hơi đỏ mặt nhưng cũng đành ngậm ngùi thừa nhận. Cô đã xuyên
tới đây rồi thì làm gì có chuyện tâm lý yếu, cùng lắm thì lại lôi ngón nghề cũ ra
mà chiến thôi.
Lời vừa dứt, cả nhà cùng cười vang. Đây không phải là ảo giác, cuộc sống thực
sự đang tốt lên từng ngày.
“Nghe thấy chưa, còn phải thi cử đấy. Từ hôm nay hai đứa không được đụng
tay vào việc nhà nữa, mình u cáng đáng được tất!” Trương Thúy Chi mừng ra
mặt, vội vàng dặn dò hai đứa tập trung vào đèn sách.
“U ơi, làm việc cũng đâu có ảnh hưởng gì đến học hành” Lưu Anh chưa kịp
nói hết câu đã bị bà Trương gạt đi, nhất quyết bắt chị phải nghe theo ý bà.