Nguồn: Sưu tầm
Xuyên Nhanh Nữ Phụ Từ Chối Làm Pháo Hôi – Chương 15
Trình Văn Phong còn chưa kịp phản ứng, mắt Tô Cầm lập tức mở to như chuông đồng, nàng che mũi lảo đảo lùi lại, vội vàng nói: “Có lỗi, có lỗi ——” Lúc nàng đối mặt Trình Văn Phong, bản năng xem hắn như một đại lão, tuyệt đối không thể đắc tội. Mặc dù Trình Văn Phong cuối cùng sẽ yêu thích Tô Nguyệt, nhưng hắn không hề làm tổn thương nàng, hơn nữa còn trợ giúp nàng.
Trình Văn Phong: “Là vấn đề của ta” Lần này, hắn không những cảm thấy Tô Cầm đơn thuần dễ bị lừa, mà còn rất nhát gan, rõ ràng không phải lỗi của nàng, vậy mà nàng cứ nơm nớp lo sợ lúc nào cũng nhận lỗi. Khó trách ở nhà đều bị bắt nạt, vậy phải làm sao bây giờ đây? Trong lòng Trình Văn Phong nỗi lo lắng và quan tâm lại tăng thêm không ít.
Hai người đi vào một tiệm ăn nhỏ, lão bản nhận ra Trình Văn Phong, nhiệt tình chào hỏi, nhìn thấy Tô Cầm đi cùng hắn, còn nhìn nhiều hơn một chút. Trình Văn Phong: “Hai bát hoành thánh” “Cho ta bát nhỏ thôi” Tô Cầm nhắc nhở. “Đợi lát nha, có ngay” Lão bản cười rồi đi vào bếp.
Khi đợi đồ ăn, Trình Văn Phong nhìn sốt cà chua trên bàn, môi mỏng khẽ mở: “Lát nữa ngươi có thể cho thêm một chút sốt cà chua, nhà này tự chế biến đó, hương vị không tệ” “Thật sao?” Tô Cầm cầm chai sốt cà chua tới, ngắm đi ngắm lại, còn ghé sát mũi ngửi thử, “Lát nữa ta sẽ nếm thử” Lão bản bưng hoành thánh lên, Tô Cầm liền cho thêm chút sốt cà chua vào, sau khi nếm thử một miếng, nàng gật đầu lia lịa: “Ngon quá!” Trình Văn Phong cũng cầm đũa lên, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Tô Cầm ăn chậm, Trình Văn Phong sau khi ăn xong liền đứng dậy đi thanh toán. “Không phải ta mời ngươi sao?” Tô Cầm đặt đũa xuống, mở miệng ngăn lại. Trình Văn Phong quay trở lại, lời đến khóe miệng lại đổi ý: “Để lần sau vậy” Lời như vậy, còn có thể gặp nhau thêm một lần nữa. Tô Cầm cũng không nghĩ nhiều: “Lần sau ta sẽ mời ngươi” Lúc hai người rời đi, lão bản nói “Đi thong thả” từ phía sau. “Cảm ơn” Tô Cầm nói xong, nhanh chân đi lên trước, sánh vai cùng Trình Văn Phong đi về phía trước. Trên đường đi, nàng khen ngợi hoành thánh ở tiệm nhỏ, và sốt cà chua ngon miệng. Trình Văn Phong nghe nàng không ngừng trò chuyện, một câu cũng không nỡ cắt lời.
Ra khỏi con hẻm nhỏ là Ngã Tư đường, Tô Cầm hỏi hắn: “Ngươi muốn đi lối nào?” Trình Văn Phong chỉ về hướng ký túc xá xưởng đóng hộp: “Ta trở lại xưởng lấy chút đồ vật” “Vừa vặn tiện đường” Tô Cầm mặt mày hớn hở, dẫn đầu đi lên phía trước. Đi đến gần khu ký túc xá xưởng đóng hộp, hai người chuẩn bị chia tay nhau. Tô Cầm: “Vậy ta đi về trước” “Ừ” Trình Văn Phong dừng bước nhìn nàng, khẽ gật đầu. Tô Cầm vừa mới quay người đi về phía trước hai bước, giọng trầm thấp của Trình Văn Phong đã vang lên: “Lần sau ngươi không cần một mình ra ngoài với đàn ông” “Ơ?” “Khá nguy hiểm” Trình Văn Phong nói một cách đứng đắn, lại còn rất nghiêm túc. Nhất là nàng đơn thuần dễ bị lừa như vậy, nhát gan mảnh mai như vậy, rất dễ dàng bị người khác bắt nạt. Khóe môi Tô Cầm khẽ nhếch, trong mắt tràn đầy ý cười vui vẻ, giọng điệu bình thản: “Nhưng ngươi cũng đâu phải người xấu”
*Trình Văn Phong đi một vòng lớn từ xưởng đóng hộp rồi đến nhà Trình Lam. Trương Lâm Lâm nhìn thấy hắn mang đến hai quyển tạp chí, hưng phấn đến mức muốn nhảy dựng lên. Hắn không nán lại nhà Trương thêm, rồi quay về nhà mình. Gia đình Trình ở trong ngõ hẻm, nhưng may mắn có hai gian nhà ngói nhỏ, một mình hắn ở cũng xem như rộng rãi. Trong sân có một cây lựu, trên đó đã treo đầy quả. Quả lựu trên khắp cây đã hơi ửng hồng, qua một thời gian ngắn nữa sẽ chín.
Trình Văn Phong nhìn cây lựu mấy lần, rồi vào nhà nằm trên giường, trong đầu lại hiện ra gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, trắng nõn kia. Lúc ở tiệm sách, hơi ấm còn sót lại khi Tô Cầm đụng vào hắn dường như vẫn chưa tan, hai người sát lại gần như vậy, hắn còn có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người nàng. Trình Văn Phong suy nghĩ miên man, nằm bất động, không biết nằm bao lâu, rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Giấc ngủ này, lại càng đặc biệt. Trình Văn Phong mơ thấy mình cùng Tô Cầm cùng nhau tan tầm, hắn hẹn nàng đi xem phim, nàng sảng khoái đồng ý, vẻ mặt đơn thuần đi cùng hắn đến rạp chiếu phim. Suốt đường nàng còn mềm mại nhẹ nhàng nói cảm ơn hắn. Sau đó trời đổ mưa, trong phòng chiếu phim chỉ có hai người bọn họ, Tô Cầm xem phim, ríu rít trò chuyện cười đùa với hắn không ngừng, nhìn đến mệt mỏi, liền tựa đầu lên vai hắn. Khoảnh khắc ấy, hô hấp Trình Văn Phong dồn dập, bên tai đều là tiếng tim đập của chính mình, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn nín thở, lấy hết dũng khí đưa tay từ phía sau ôm lấy eo nàng. Eo của nàng thật mảnh khảnh, thật mềm mại, đúng như trong tưởng tượng của hắn, trên người nàng thơm quá ——
Tô Cầm nằm tựa trên vai hắn, nghiêng đầu nhìn hắn cười, gương mặt trong veo xinh đẹp, đôi mắt hạnh thanh tịnh sáng ngời kia đều cong thành hình vành trăng khuyết. Trình Văn Phong toàn thân cứng đờ, cảm giác tê dại nhanh chóng lan khắp toàn thân. Hắn rõ ràng biết đây là mộng, nhưng thân nhiệt vẫn tăng lên nhanh chóng, chân thật biết bao. Hai người kề sát, ánh mắt Trình Văn Phong rơi vào bờ môi nàng, mọng nước. “Ngươi là một người tốt ——” Tô Cầm gương mặt ửng đỏ, lắp bắp xấu hổ nói với hắn. Trình Văn Phong hô hấp cũng không thông suốt: “Ta —— ta ——”
“Meo ~~ meo ~~~” Con mèo hoang đột nhập vào sân nhỏ đánh thức Trình Văn Phong, hắn đột nhiên mở mắt, trên trán đã sớm lấm tấm mồ hôi, tứ chi càng căng cứng. Hắn thở dốc hổn hển, nhìn xung quanh vài lần. “Meo —— meo ——” Con mèo hoang trong sân vẫn đang kêu lớn, ánh mắt Trình Văn Phong chuyển xuống nửa thân dưới của mình, trên đầu đầy vạch đen: “” Có lẽ là cảm thấy mình thật xấu xa, Trình Văn Phong tự giận bản thân một trận lớn.
*Từ lần trước công khai đối đầu với Chu Tú Phương, Tô Cầm liền không hề nghĩ tới việc sống chung hòa bình nữa. Chu Tú Phương nghỉ ngơi trở lại, vết bầm trên trán còn chưa tan, vẫn còn một cục bướu, việc đội mũ đi làm vô cùng khó khăn, chạm vào vết thương lại la oai oái. Mọi người nhìn thấy, muốn cười nhưng lại không dám cười, sợ bị nàng giận chó đánh mèo. Tô Cầm vừa đến chỗ làm, Chu Tú Phương liền không nể mặt, tròng mắt gần như lồi ra, hận không thể khoét trăm ngàn cái lỗ trên người Tô Cầm. Mọi người đang làm việc trên dây chuyền sản xuất, Chu Tú Phương thấy Liễu Mai từ xưởng hai đi tới, cố ý cất cao giọng hỏi: “Liễu Mai này, ta nghe Chí Viễn nói bản thảo Tô Nguyệt nhà các ngươi trúng tuyển rồi sao? Tháng sau lại muốn lên tạp chí à?”