Nguồn: Sưu tầm
Xuyên Nhanh Nữ Phụ Từ Chối Làm Pháo Hôi – Chương 16
Liễu Mai cười cười: “Ta cũng là nghe Chí Viễn nói, không biết có đúng vậy không” Chu Tú Phương: “Chắc chắn là đúng rồi, Chí Viễn làm ở tòa soạn tạp chí, hắn sao có thể không biết?” “Nếu là thật thì tốt nhất rồi, ba ba của nàng rất vui mừng, hôm qua đã uống hai chén rượu sớm chúc mừng rồi” Liễu Mai nói xong, ánh mắt lướt qua nhìn về phía Tô Cầm, không nói gì thêm, “Ta về trước đi làm việc đây” Liễu Mai vừa đi, Chu Tú Phương tiếp tục nói: “Tôi mà nói thì, cái cô Liễu Mai này đúng là số hưởng, từ nông thôn đến trong thành, lại cưới được người con gái tốt như Tô Nguyệt, không những thi đậu đại học, mà còn chưa tốt nghiệp đã có thể gửi bài viết kiếm tiền rồi” Trần Phượng giật mình: “Gửi bài viết cho tòa soạn tạp chí sao?” “Còn không phải sao, ngay tại tòa soạn tạp chí mà Chí Viễn nhà tôi làm đó, tháng sau là có thể đăng rồi” Chu Tú Phương càng nói càng hào hứng, “Ai nói giáo dục nông thôn không được chứ, người ta Tô Nguyệt từ nông thôn còn thi đỗ đại học, con cái trong thành còn chưa chắc đã có tiến bộ như vậy đâu, người ta ra trường là có việc làm chính thức, một chân công việc ổn định đấy!” Lời ấy vừa dứt, mọi người nhìn nhau, không khỏi nhìn về phía Tô Cầm. Chu Tú Phương rõ ràng là đang nói Tô Cầm, nhưng cũng không tiện nói thêm nữa. Ai mà chẳng biết Tô Cầm không thi đậu đại học, ngay cả Tô Nguyệt từ nông thôn đến còn không bằng, chỉ có thể làm cộng tác viên ở xưởng đóng hộp. Nơi đây chỉ có nàng là nhỏ tuổi nhất, lại còn phải đi quan hệ mới vào được, trước đây làm việc đều là vướng bận, bây giờ cũng tốt hơn một chút rồi. Học hành không ra gì, làm việc cũng không được, bị Tô Nguyệt đè bẹp toàn diện, hôn ước cũng bị hủy bỏ.
“Tô Nguyệt sau khi tốt nghiệp, nếu có thể vào tòa soạn tạp chí, thì làm việc cùng với Chí Viễn nhà ta, nếu có thể thành một đôi lại càng không tệ. Loại người nào thì đi với loại người đó” Chu Tú Phương cố ý nói những lời đó để chọc tức Tô Cầm.
Tô Cầm lại không hề lay chuyển, cứ như thể những chuyện bát quái bọn họ bàn luận không hề có một chút liên quan đến nàng, nàng vẫn giữ vẻ mặt không đổi sắc, cầm dao gọt đang xử lý quả dứa.
Chu Tú Phương cảm thấy như đấm vào bông, nhìn về phía Tô Cầm nghiến răng nói tiếp: “Nghe nói chủ biên còn khen Tô Nguyệt tận mây xanh, có thể được chủ biên khen ngợi thì phải giỏi giang đến mức nào? Cũng trách không được nàng tự hào, ta thấy ai cũng phải yêu thích thôi” “Vị nào là Tô Cầm?” Chủ nhiệm xưởng đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào nhà xưởng, trên người nàng mặc đồ lao động, tóc búi gọn gàng tỉ mỉ, nhìn có vài phần nghiêm khắc, hỏi xong thì nhìn giám sát các công nhân trong xưởng.
Tô Cầm bỏ dứa đang cầm trong tay xuống: “Ta đây” Chủ nhiệm xưởng: “Ngươi đi theo ta một lát” Tô Cầm đặt dao gọt xuống, đi theo. Hai người vừa đi, bên trong nhà xưởng lập tức xôn xao.
Trần Phượng sốt ruột hỏi: “Chủ nhiệm xưởng đến làm gì thế? Nhà xưởng chúng ta có gì không đạt yêu cầu sao? Chẳng lẽ lại bị trừ tiền à?” Trình Lam không nghiêm khắc bằng vị chủ nhiệm đang có mặt ở đây, đối phương trước giờ luôn công chính vô tư, tháng trước còn mạnh tay phạt hai nhà xưởng một trận, lại còn lôi mấy lão công nhân ra mắng một chầu, ai đến cũng không làm khó dễ được. Nàng chỉ cần đến xưởng kiểm tra, tất cả mọi người không dám lười biếng dù chỉ nửa phần.
Chu Tú Phương nói tiếp: “Nàng ấy chỉ gọi Tô Cầm ra ngoài, lại không gọi chúng ta, nếu có chuyện gì thì cũng là việc của nàng ấy, mắc mớ gì đến chúng ta chứ?” Nàng nói như vậy, mọi người thở phào nhẹ nhõm, có người lo lắng hỏi: “Vậy nàng gọi Tô Cầm làm gì? Nàng ấy chỉ là một cộng tác viên mà thôi” Chu Tú Phương: “Cộng tác viên mà làm không tốt, lại càng dễ bị sa thải đúng không? Nếu bị sa thải thì nàng có thể nói được gì?” Nàng càng nghĩ càng thấy có khả năng, trong lòng cảm thấy thật hả hê. Tô Cầm nếu như bị sa thải, cho dù tìm không thấy việc làm đàng hoàng tử tế, mà vẫn bị sa thải, thì còn nhà máy nào sẽ cần nàng nữa chứ?
Không bao lâu, Trình Lam đi tới liếc nhìn qua, nghi hoặc hỏi: “Tô Cầm đâu?” Chu Tú Phương trước đây xu nịnh rất đúng lúc, lúc này nàng ta sợ Trình Lam giúp Tô Cầm cầu tình, nên giả vờ như không nghe thấy.
Trình Lam nhíu mày: “Nàng ấy chưa đến sao?” Trước kia Tô Cầm cũng sẽ thường xuyên đến muộn, nhưng bây giờ đã vào ca làm việc được một tiếng rồi, người còn chưa tới sao? Một lúc lâu sau, Trần Phượng mới nhỏ giọng nói: “Chủ nhiệm xưởng gọi nàng đi rồi” “Chủ nhiệm xưởng?” Trình Lam cũng không ngờ tới, liền hỏi lại một câu, “Nàng ấy phạm chuyện gì vậy?” “Không biết” Trần Phượng lắc đầu.
Chu Tú Phương nói tiếp: “Chắc là thật nghiêm trọng đấy, chủ nhiệm xưởng trông không được vui lắm” Nàng ta đang nhắc nhở Trình Lam tốt nhất đừng nhúng tay vào vũng nước đục này.
Trình Lam nghe xong, liền quay người đi ra ngoài, thẳng đến văn phòng chủ nhiệm. Đi vào văn phòng, nàng xuyên qua cửa sổ nhìn thấy Tô Cầm đang ở bên trong, liền nhanh chóng đi tới cửa.
“Cốc cốc cốc” Chủ nhiệm xưởng thấy Trình Lam vẻ mặt sốt ruột đứng ở cửa ra vào, dừng tiếng nói chuyện lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?” “Không có” Trình Lam lắc đầu, liếc nhìn Tô Cầm một chút, rồi nhìn về phía chủ nhiệm xưởng cười xòa nói, “Ta khoảng thời gian này bận bịu quá, đều không rảnh mắt trông coi bọn họ, con bé này có phạm phải chuyện gì sao?” Có thể làm chủ nhiệm xưởng đích thân đến gọi đi, chắc hẳn là chuyện không nhỏ. Không lẽ lại để Tô Cầm gánh tội thay sao? Hay là giao chức vụ cho ai đó rồi?
“Khó khi thấy cô lo lắng như vậy, không biết còn tưởng rằng ta bắt nàng ta đến tra khảo tội lỗi đó chứ” Chủ nhiệm xưởng khoát khoát tay, ra hiệu nàng không cần lo lắng đến thế. Gần đây nàng nghe được một chút tin đồn, nói là Trình Lam đã sắp xếp cháu mình ra mắt Tô Cầm, kết quả lại náo loạn đến mức vô cùng khó chịu. Theo lẽ thường mà nói, Trình Lam là người trọng sĩ diện như vậy, không nên lo lắng cho Tô Cầm đến mức này mới phải.
Trình Lam: “Cô bé ấy còn chưa hiểu chuyện” “Không phải những chuyện đó,” Chủ nhiệm xưởng không nói vòng vo nữa, “Lão Trần nhà ta nhìn trúng mấy bức tranh Tô Cầm vẽ, lúc đầu đã hẹn hắn hôm nay đến lấy, nhưng hắn bận quá không đến được, lát nữa ta phải đưa qua cho hắn” Chồng của nàng chính là Trần Quốc Lượng, ngay từ đầu khi đối phương nói chuyện với nàng, nàng còn không xác định có phải là Tô Cầm hay không, đâu có nghe nói nhà nào có đứa nhỏ lại có tài năng vẽ tranh thiên phú như vậy đâu.
“Vẽ?” Trình Lam chưa kịp phản ứng.
“Ngươi đi lấy mấy bức vẽ trước đi” Chủ nhiệm xưởng nói với Tô Cầm.
“Vâng” Tô Cầm đi ra ngoài.
Nàng vừa đi, chủ nhiệm xưởng liền nhìn về phía Trình Lam dở khóc dở cười nói: “Tòa soạn tạp chí lần này muốn phát hành một bản tạp chí nhi đồng, lão Trần làm chủ biên. Dù sao hắn không ngừng khen Tô Cầm vẽ tranh giỏi, bảo ta lát nữa phải nhanh chóng đưa bản phác họa qua, còn nói số đầu tiên muốn toàn bộ dựa vào Tô Cầm làm nên bộ mặt đó chứ”