Nguồn: Sưu tầm
Xuyên Nhanh Nữ Phụ Từ Chối Làm Pháo Hôi – Chương 8
Hà Bằng tranh thủ thời gian đi theo phía sau hắn lên xe. Xe hàng mở ra bãi phế liệu, Hà Bằng nhớ tới lời bà chủ: “Muốn nói Tô Nguyệt thích học tập ta còn có thể tin tưởng, ta sao không biết Tô Cầm lại thích học tập như vậy? Nàng có nghị lực bí mật học tập, tham gia kỳ thi đại học dành cho người trưởng thành? Ta không nghe lầm chứ?” Ở trường học còn thi trượt, bây giờ có thể thi đậu sao?
Trình Văn Phong không nói gì, mắt nhìn phía trước lái xe.
“Ngươi nói ——” Hà Bằng nghiêng đầu nhìn về phía hắn, tiếp tục tám chuyện, “Nàng đây là muốn cùng Tô Nguyệt âm thầm phân cao thấp mà? Đây không phải tự làm mình khó chịu sao?” Hà Bằng nói liền một mạch, Trình Văn Phong sắc mặt không đổi, cũng không biết suy nghĩ cái gì, chỉ là đến địa điểm liền bỏ lại một câu: “Xuống xe” “A” Hà Bằng lề mề.
“Nhanh lên, ta muốn đi trả xe, lát nữa có việc” “A ừ” Hà Bằng động tác nhanh nhẹn hơn chút.
Hắn vừa xuống xe đóng cửa, xe hàng liền lái đi, nhả vào mặt hắn một làn khói xe.
“Khụ khụ khụ” Hà Bằng bị sặc, nhìn xem hướng xe hàng rời đi mà nhăn mặt, thầm nói, “Trình Văn Phong a Trình Văn Phong, ngươi một chút tình thú cũng không có, về sau làm sao cưới vợ?” Trở lại Hà gia, Hà Bằng lại phát sầu về hôn sự của Trình Văn Phong một lần.
“Ngươi quản người ta, trước quản tốt chính ngươi, ngươi còn không biết có người nào chịu gả không đây” Bà Hà Mẫu châm chọc hắn.
Hà Bằng lý lẽ hùng hồn: “Ta đây chẳng phải nhỏ hơn hắn hai tuổi sao? Ta nếu là muốn kết hôn, các cô gái xếp hàng gả, dù sao miệng ta ngọt biết dỗ dành con gái a, chỉ cần dỗ là họ cười ha hả, mừng rỡ không thôi. Văn Phong hắn không có bản lãnh này của ta a” Hà Mẫu nhớ tới Trình Lam tích cực sắp xếp Trình Văn Phong đi xem mắt vào một khoảng thời gian trước, không cha không mẹ, không ai đỡ đần, lại chưa có công việc chính thức, đúng là không dễ gì.
Trình Văn Phong trả xe hàng xong, cũng không có việc gì phải bận. Vốn định đến nhà Trình Lam, nhưng lại đúng vào giờ ăn cơm, hắn không muốn đến.
Trình Lam hai ngày trước đã bảo hắn ghé qua một chuyến, hắn vẫn không đi, hôm nay lại hối thúc một lần, nếu không đi thì lại bị nói.
Ngày kế tiếp sáng sớm, Trình Văn Phong sáng sớm đã đi đến nhà Trình Lam.
Trước khi đến nhà Trình Lam, hắn ghé vào một tiệm sách, trước chọn một cuốn truyện tranh thiếu nhi, rồi lại đi đến một bên, từng quyển từng quyển lật xem tạp chí thiếu nữ, chọn trong đó hai cuốn, còn cầm thêm một cuốn tập truyện tranh.
Trình Lam kết hôn muộn, hiện tại con gái lớn mới học năm hai đại học, con trai thì học tiểu học.
Bây giờ phần lớn mọi người trong nhà đều không có tivi, mua được tạp chí mà đọc đã là rất tốt rồi, rất nhiều người chỉ có thể đến hiệu sách đọc cho đỡ ghiền.
Trình Văn Phong cầm vài cuốn sách định đi tính tiền thì đột nhiên dừng bước, nhìn sang một góc trong tiệm sách.
Tô Cầm ngồi tại góc tường, trên đùi đặt một cuốn sách hướng dẫn học toán, tay còn cầm bút, đang nguệch ngoạc viết trên giấy nháp.
Dáng vẻ của nàng chăm chú, say sưa. Trình Văn Phong không kìm được mà nhìn nàng một hồi lâu, phát hiện có người đến gần, hắn mới cất bước đi tới.
Trình Văn Phong đi vào nhà họ Trình, cậu con trai út của Trình Lam là Trương Quân cao hứng nhất, quấn quýt bên cạnh hắn ngọt ngào gọi biểu ca, sau khi nhận được sách truyện tranh liền lui về phòng.
Hôm nay cuối tuần, Trương Lâm Lâm cũng đã về nhà, nàng mặc dù không biểu hiện rõ ràng như Trương Quân, nhưng sau khi cầm được tạp chí thì nụ cười cũng không giấu được, không kìm được mà lật giở ra xem, không để tâm nghe hai người nói chuyện phiếm, cũng kiếm cớ trở về phòng.
“Cái đứa nhỏ này,” Trình Lam lắc đầu, nói với Trình Văn Phong, “Tháng này con đã mua cho chúng nó hai lần rồi, tháng sau không được mua nữa” “Thích đọc sách là chuyện tốt” Trình Văn Phong nói lời này lúc, trong đầu nhớ lại Tô Cầm đang ngồi xổm trong góc làm bài.
Trình Lam đưa cho Trình Văn Phong một ít gạo và dầu ăn, còn có một miếng thịt khô cùng nửa gói đường: “Đây đều là cơ quan của chú con phát cho, con lát nữa mang về” Nàng nói xong, ngồi cạnh Trình Văn Phong nhắc đến: “Năm ngoái dì bận quá, nói mua cho con bộ quần áo mà không rảnh. Mới chuyển công tác đến đây lại bận quá nên không có thời gian. Một thời gian nữa chúng ta đi dạo phố, dì sẽ mua cho con bộ quần áo mới. Lâu rồi không đi dạo phố cùng con” “Ta tự mua” Hắn lịch sự từ chối.
Bố mẹ Trình qua đời sớm, Trình Lam ngay từ nhỏ đã phải nuôi gia đình, kiếm được tiền đều giao hết cho hai vị lão nhân nhà họ Trình. Nàng coi Trình Văn Phong như một nửa đứa con của mình.
Những năm này, nàng đã quen quan tâm hắn.
Trình Lam hỏi thăm công việc của hắn: “Nghe nói con muốn đi xưởng đồ hộp lái xe vận chuyển hàng hóa?” Công việc đó vất vả, lại là cộng tác viên, Trình Lam liền không sắp xếp cho hắn.
“Ừm, làm tạm đã” “Cũng tốt, bây giờ công việc khan hiếm, tìm được việc chính thức rất khó, phải đợi xem thế nào đã” Trình Lam đã chuẩn bị không ít việc cho hắn, nhưng đều không dùng được.
“Ta biết” Trừ công việc của Trình Văn Phong ra, Trình Lam còn có chỗ phát sầu khác: Cháu của nàng tính cách ngoài lạnh trong nóng, nói là tính cách còn chưa đủ sâu sắc, nhưng cũng không đến nỗi phải gây ra bạo lực gia đình. Bây giờ các cô gái trẻ sao lại không có kiên nhẫn mà tìm hiểu kỹ hơn chứ?
Nàng suy đi tính lại một lúc lâu, lúc này mới lên tiếng nói: “Dì nghĩ tới nghĩ lui, con gái thành phố không nhất định thích hợp cuộc sống khó khăn, rất nhiều người không chịu được khổ. Cái này mà kết hôn sinh con thì chắc chắn sẽ có nhiều phiền phức” Trình Văn Phong trầm mặc, không phủ định cũng không khẳng định.
Trình Lam cuối cùng cũng hạ quyết tâm dứt khoát nói: “Nếu mà tìm người ở nông thôn, không ít cô vừa xinh đẹp vừa tháo vát. Đến lúc đó xưởng đồ hộp tuyển cộng tác viên, dì sẽ sắp xếp cho nàng vào làm. Nàng đối với nhà ta cũng sẽ cảm kích, có thể sống cùng con một cách êm đẹp” Tiêu chuẩn ban đầu của nàng căn bản không hề thấp như vậy. Trình Văn Phong trong mắt nàng, người cao ráo, chịu khó hiếu thuận, lại là bộ đội xuất ngũ về có công việc chính thức, kiểu gì cũng có thể tìm được người phù hợp.
Kết quả, từ lúc bắt đầu giới thiệu những cô có học thức, cho đến công việc chính thức, rồi cuối cùng là cộng tác viên, các cô gái trẻ một người khó tính hơn một người, vừa thấy Trình Văn Phong là sợ bị đối xử tệ bạc, còn có một số người là do cha mẹ họ cảm thấy phong thủy nhà họ không tốt. Trình Lam vừa tức giận vừa không có cách nào.
Trình Văn Phong vốn dĩ đã không có cha mẹ đỡ đần, nếu mà cưới về một người chuyên gây ồn ào, thì cuộc sống có mà qua nổi không? Dứt khoát tìm người ở nông thôn, đối phương cảm thấy là “trèo cao”, sẽ yên tâm mà sống.
“Cô, ngài đừng lo lắng” “Ta sao có thể không lo lắng? Con cũng hai mươi lăm rồi, thoắt cái đã hai mươi sáu, tuổi mụ hai mươi bảy, khoảng hai năm nữa là gần ba mươi rồi, nhà họ Trình của chúng ta sắp tuyệt hậu!” Trình Lam còn chưa nói hết câu đã nghẹn ngào, lau nước mắt ở khóe mi, trong lòng khó chịu vô cùng.