Xuyên Nhanh Nữ Phụ Từ Chối Làm Pháo Hôi

Chương 9



Nguồn: Sưu tầm

Xuyên Nhanh Nữ Phụ Từ Chối Làm Pháo Hôi – Chương 9

Trình Văn Phong bất đắc dĩ, không có cách nào phản bác nàng. “Ta lại đi hỏi thăm một chút, lần này ta phải nghe cho rõ ràng, tìm cho ngươi một cái tuyệt đối tốt” Trình Văn Phong biết mình không lay chuyển được Trình Lam, không lại phát biểu ý kiến. Thừa dịp Trình Lam vào phòng bếp nấu cơm, hắn chuẩn bị lặng lẽ rời đi, tránh việc lát nữa lại đưa cho hắn một đống đồ vật.

Trước khi ra cửa, Trình Văn Phong nhìn thấy cái rương ở trong góc, bên trong có một chồng sách. Hắn đến gần xem xét, đáy mắt ánh lên vẻ khác lạ, rồi quay đầu gõ gõ cửa phòng Trương Lâm Lâm. Trình Văn Phong không mang những đồ vật Trình Lam đã chuẩn bị, mà là vác một cái rương sách rời đi.

Tô Cầm rốt cuộc chờ đến thời gian phát lương. Nàng dự định lại đi một chuyến trạm phế phẩm, sau đó sẽ đi tiệm sách mua đủ các tài liệu giảng dạy còn lại. Vừa mới đến nơi, bà chủ đã mặt đầy ý cười đi tới, nói cho nàng lần này thu được rất nhiều tài liệu giảng dạy, đều là tài liệu cấp 3. Nàng đưa cho Tô Cầm một cái rương, bên trong tất cả đều là tài liệu giảng dạy cấp 3, từ lớp 10 đến lớp 12, còn có rất nhiều tư liệu khác.

“Đầy đủ như vậy sao?” Tô Cầm mừng rỡ khôn xiết, liền nói muốn trả tiền cho bà chủ.

“Không cần, không cần, không đáng bao nhiêu tiền đâu” Đối phương khoát tay từ chối, bảo nàng cứ lấy về dùng, còn cổ vũ nàng: “Yên tâm đi, có khí thế này, ngươi nhất định có thể thi đậu đại học”

Tô Cầm mang cái rương tư liệu đó về nhà, phát hiện bên trong lại có mấy bộ bài tập hoàn toàn mới. Nàng càng thêm kích động, sau khi sắp xếp phát hiện mỗi một môn học đều có một bộ. Nàng nhìn xem tập bài tập hơi nghi hoặc một chút, tiếp đó trầm mặc. Mỗi bản giáo trình phía trên đều có tên, nhưng đã bị xóa đi. Còn tập bài tập thì lại mới tinh đến mức không có bất cứ dấu vết gì. Tô Cầm nhìn xem chồng bài tập đó, mũi cay xè.

Ngày thứ hai, nàng mua vài hộp bánh ngọt đi đến trạm phế phẩm, sợ bà chủ không chịu nhận nên để lên bàn rồi liền rời đi.

Chương 4: Nữ phụ độc ác thập niên 80 (4)

Có toàn bộ tài liệu giảng dạy, Tô Cầm học tập chăm chỉ hơn, ban ngày làm việc tại xưởng, khuya về nhà khêu đèn học tập. Đêm khuya, Tô Cầm học mà đâm ra phiền muộn, nàng uể oải nằm vật xuống bàn, nhìn chồng sách vở cao ngất bên cạnh rồi khẽ thở dài. Khi thi tốt nghiệp cấp ba, việc học tập thật gian khổ, nàng nghĩ chỉ cần cố chịu đến đại học là ổn. Kết quả sau này thi nghiên cứu sinh lại càng khổ hơn, nàng lại nghĩ chỉ cần học xong nghiên cứu sinh là sẽ tốt thôi. Hiện tại lại phải đi lại con đường đó một lần nữa.

Tô Cầm cầm bút, nhàm chán bắt đầu vẽ trên giấy nháp. Vài nét bút nguệch ngoạc, một con gấu ngây thơ, chân thật xuất hiện trên giấy. Nàng nghĩ nghĩ, lại vẽ thêm một quyển sách cho gấu, chú Gấu Nhỏ đang chăm chú đọc sách. “Phấn chấn lên một chút, học tập là chuyện vui sướng đến dường nào chứ” Tô Cầm tự nhủ, thêm khuôn mặt tươi cười cho chú Gấu Nhỏ, đôi mắt híp lại, trông càng khiến người ta vui vẻ.

Tâm trạng u uất của Tô Cầm dịu đi một chút. Nàng lại vẽ thêm mấy chú Gấu Nhỏ, có chú Gấu Nhỏ nằm sấp đọc sách, chú Gấu Nhỏ ngồi trên ghế sofa đọc sách, chú Gấu Nhỏ nằm trên giường đọc sách. Nàng vẽ liền một mạch, còn đặt một cái tên: « Những Chú Gấu Nhỏ Thích Đọc Sách ».

Tô Cầm nhìn một hồi lâu, vừa bị sự đáng yêu của chú Gấu Nhỏ làm cho vui, vừa được những chú Gấu Nhỏ đang đọc sách kia khích lệ. Nàng hít sâu một hơi, tiếp tục miệt mài nghiên cứu sách giáo khoa. Hiện tại việc thi đại học thì đáng là gì? Nhất định phải thi được thành tích tốt hơn!

*

Khi Tô Cầm đi làm ở nhà máy, mặc dù tay chân còn lóng ngóng, nhưng cô lại coi như cần cù chăm chỉ, chuyên chú vào làm công việc của mình. Bộ dạng này lọt vào mắt Chu Tú Phương thì lại là tính tình ngạo mạn, không coi ai ra gì. Hơn nữa, kể từ khi nguyên chủ biết Chu Tú Phương ủng hộ Chu Chí Viễn từ hôn, lại còn ưng ý Tô Nguyệt hơn, hai người liền không hợp nhau, còn cãi nhau hai lần. Trong khoảng thời gian này, Tô Cầm đều phớt lờ nàng, để tránh gây phiền toái cho mình.

Sau khi Tô Cầm đắc tội Trình Lam, Chu Tú Phương càng không để nàng vào mắt. Nàng cảm thấy, cho dù Trình Lam không ra tay làm khó dễ, nhưng trong lòng nhất định đã có ác cảm. Để nịnh nọt vị lãnh đạo mới Trình Lam này, Chu Tú Phương nói chuyện với Tô Cầm không ít lời lẽ bóng gió, đá xoáy. Thế mà còn trở thành người đầu tiên dẫn đầu cô lập nàng, thậm chí còn lập phe phái nhỏ. Tô Cầm đã quen với việc độc lai độc往, đối với mấy trò vặt vãnh này nàng căn bản không hề để tâm.

Sáng hôm nay, số lượng lớn dứa và lựu được thu mua về đã về đến xưởng. Thiếu người vận chuyển nên Trình Lam dẫn theo một nhóm nữ công nhân của xưởng đi hỗ trợ. Từng chiếc xe hàng lái vào, Trình Lam liền bố trí nhiệm vụ. “Tô Cầm, Trần Phượng, Chu Tú Phương, Vệ Lan đi đến hai xưởng phía bên kia hỗ trợ trước” Trình Lam gọi tên mấy người.

Trần Phượng, Chu Tú Phương và Vệ Lan đều là công nhân lâu năm, họ cùng đi ở phía trước, còn Tô Cầm thì đi một mình ở phía sau. Chu Tú Phương thỉnh thoảng vẫn dùng khóe mắt để quan sát nàng, Tô Cầm căn bản không để tâm. Đến trước xe hàng, Tô Cầm gặp tài xế của một chiếc xe tải trong đó là Trình Văn Phong, nàng hơi kinh ngạc. Trình Văn Phong cũng thấy nàng. Tô Cầm cười với hắn, coi như chào hỏi. Trình Văn Phong cũng khẽ gật đầu, sau đó liền gia nhập đội ngũ chuyển hàng.

“Nặng quá vậy, sao lại bắt chúng ta làm cái việc nặng nhọc này chứ” “Đúng đó” Những giỏ hoa quả lớn chất nặng, các nữ công nhân vừa chuyển vừa phàn nàn. Riêng Tô Cầm thì không nói một lời nào, đi theo đội ngũ làm việc.

Trình Văn Phong thỉnh thoảng sẽ tìm kiếm bóng dáng Tô Cầm trong đám người. Nàng chỉ chuyển mấy chuyến mà trán đã ướt đẫm mồ hôi, gương mặt bị nắng làm ửng hồng, nhìn là biết rất mệt mỏi. Thân thể nhỏ bé này, chẳng có mấy sức lực.

“Tô Cầm, tất cả mọi người đang làm việc, ngươi đứng đó làm gì vậy? Còn không nhanh chóng tới làm việc đi!” Chu Tú Phương thấy Tô Cầm đi về chậm rãi, cố ý cất cao giọng. Nếu có người lười biếng, những người còn lại sẽ phải làm nhiều hơn, nàng ta hiểu rõ làm sao để gây ra sự công phẫn. Không ít người liếc nhìn về phía Tô Cầm, Trình Văn Phong nghe vậy cũng nhịn không được nhíu mày.

Bước chân của Tô Cầm vẫn không nhanh không chậm. Lông mày liễu của nàng khẽ nhíu lại, khó hiểu mà nói: “Ta với Phượng Tả đã chuyển ba thùng, ngươi cũng chuyển ba thùng rồi, sao lại nói thành chúng ta không làm việc?” Lời vừa dứt, Trần Phượng bị nàng gọi tên làm sao có thể chịu: “Đúng vậy, chúng tôi làm sao lại không làm việc? Mọi người chẳng phải đang bận rộn sao?”

Chu Tú Phương tức nghẹn họng, không nói được lời nào, vội vàng nói: “Ta nói Tô Cầm, không phải ngươi” “Ta với Phượng Tả đi cùng nhau, ngươi chẳng phải đang nói chúng ta sao?” Tô Cầm cắt lời, còn có chút nghi ngờ nói: “Muốn tranh công cũng không cần kéo chúng ta vào chuyện này chứ?” Tô Cầm trực tiếp vạch trần mưu đồ nhỏ của nàng, Chu Tú Phương sắc mặt tái xanh, tức giận đến nghiến răng, nàng ta lườm nguýt một cách qua loa rồi thúc giục: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Ta chỉ là muốn ngươi tới cùng chuyển đồ”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.