Xuyên thành chị gái của nữ chính trong truyện niên đại

Chương 18: Quốc Túy Kèn Xô-na (1)



Sẵn sàng

Đến khi Tô Niệm Niệm xuống lầu mới biết, Lạc Uyển Uyển đã theo Hàn Như ra

ngoài đi dạo từ sáng sớm. Cô đành gác chuyện kia sang một bên, đi làm trước

đã.

Hôm nay là ngày phát lương của nhà hàng Vì Dân, mãi đến hôm qua Tô Niệm

Niệm mới biết chuyện này. Tuy cô làm việc ở sau bếp, nhưng tiền lương nhận

được lại là mức của nhân viên phục vụ tiền sảnh.

Lương phục vụ mỗi tháng là 25 tệ, còn nhân viên hậu bếp là 28 tệ. Tuy chỉ

chênh nhau có ba tệ, nhưng sau khi nhận lương xong, cô vẫn đánh liều tìm

đến quản lý nhà hàng dù có nguy cơ bị sa thải.

Quản lý của nhà hàng họ Quách, hơn năm mươi tuổi, mọi người hay gọi là

Quách Lão Nhiên (kiểu gọi khịa những người ngoài thì trông hiền lành nhưng

lại lắm mưu mẹo). Người này nhìn bề ngoài thì chất phác thật thà, nhưng thực

chất đầy mưu mô, kiểu “xấu ngầm”. Sở dĩ ông ta giữ Tô Niệm Niệm lại đến giờ

chẳng qua là kiêng dè bối cảnh nhà chồng của cô.

Gõ cửa phòng quản lý, Tô Niệm Niệm vô thức hít sâu một hơi.

Theo tiếng “mời vào”, cô xoay tay nắm cửa bước vào.

Bốn mắt chạm nhau, quản lý Quách thoáng lộ vẻ kinh ngạc, nhất thời không

đoán được mục đích của cô.

Chẳng lẽ lại tới làm loạn?

“Quản lý Quách, tôi tới chỉ muốn hỏi một chuyện. Rốt cuộc hiện giờ vị trí công

việc của tôi là nhân viên phục vụ hay phụ bếp?”

Tô Niệm Niệm đứng trước bàn làm việc của ông ta, vì ba tệ tiền lương mà hỏi

rất dứt khoát.

Quản lý Quách dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, trầm ngâm giây lát rồi nở nụ

cười hiền lành:

“Đồng chí Tô, có phải trong quá trình làm việc cô gặp phải vấn đề gì hả? Nếu

có cứ nói thẳng với tôi”

Tô Niệm Niệm biết ông ta là cáo già, chẳng có thời gian vòng vo:

“Mọi người đối xử với tôi rất tốt, công việc cũng không có vấn đề gì. Tôi chỉ

thắc mắc, rốt cuộc vị trí công việc của tôi là gì?”

Chính bản thân cô cũng không nhận ra, mỗi khi nghiêm mặt lại, trên người cô

toát ra một khí chất sắc bén, cương nghị, đủ khiến người khác chùn bước.

Quản lý Quách bất giác nuốt khan một cái, sợ cô quay về nhà chồng mách

chuyện, gây phiền phức cho mình.

“Chỗ chúng ta sắp xếp công việc theo nhu cầu. Thời gian trước hậu bếp thiếu

người, bất đắc dĩ mới điều cô qua đó. Đợi một thời gian nữa không bận, tôi sẽ

điều cô về tiền sảnh”

“Vậy tức là hiện tại tôi thuộc biên chế phụ bếp, không phải phục vụ, đúng

không?”

“Đúng… là như vậy”

Có được câu trả lời xác nhận, Tô Niệm Niệm càng thêm tự tin:

“Vậy tiền lương tháng này của tôi phải tính theo mức hậu bếp mới đúng. Phiền

ông nói với kế toán, bù cho tôi ba tệ còn thiếu”

“……”

Quản lý Quách đã nghĩ ra vô số khả năng, còn tưởng hôm nay cô sẽ làm ầm ĩ

một trận, ai ngờ lại chỉ là yêu cầu nhỏ xíu thế này.

“Cô tìm tôi chỉ vì chuyện này thôi à?”

Nhà chồng lợi hại như vậy, còn thiếu ba tệ sao? Đúng là càng giàu càng keo.

“Đúng, chỉ chuyện này”

Tô Niệm Niệm không biết ông ta nghĩ gì, cũng không cho rằng đòi ba tệ là

chuyện nhỏ.

Ba tệ, đủ ăn sáu bát mì đấy!

nien-dai/chuong-18-quoc-tuy-ken-xo-na-1.html]

Mười phút sau, Tô Niệm Niệm thành công nhận lại ba tệ tiền lương bị thiếu từ

chỗ kế toán.

Vừa quay lại vị trí làm việc, Lý Đào chẳng biết từ đâu chui ra, cười hì hì nói nhỏ:

“Niệm Niệm, cậu đúng là dọa người ta muốn chết. Lúc cậu vào phòng quản

lý, bọn mình còn tưởng cậu lại đi cãi nhau với ông ta nữa cơ!”

“……”

Tô Niệm Niệm liếm môi, không ngờ chỉ một hành động của mình lại khiến

mọi người hiểu lầm đến vậy.

“Tớ chỉ đi đòi tiền lương thôi”

Cô kể sơ qua tình hình cho Lý Đào nghe, rồi hào phóng nói thêm:

“Tối tan làm tớ mời cậu đi ăn mì”

Lần trước là Lý Đào mời, đã là bạn bè thì phải có qua có lại.

Hôm qua Lý Đào lại ghé quán mì kia, vừa nghe vậy liền gật đầu đồng ý ngay.

Tan làm, hai người lại lén lút kéo nhau tới quán mì đó. Trong quán vẫn đông

nghịt như thường lệ, kín chỗ ngồi.

Lý Đào đã quá quen đường quen nẻo ở đây, nét mặt ánh lên vẻ e thẹn, đi thẳng

về phía người trong lòng. Tô Niệm Niệm bất lực cười, chỉ đành theo sau cô

nàng, lẽo đẽo đi vào quán.

Chỉ trong vòng một ngày, Lý Đào đã dò hỏi được rằng chàng trai ấy tên là

Phùng Hiểu Quân, năm nay học năm nhất cao đẳng, tan học sẽ đến đây phụ

giúp, có quan hệ chị em với bà chủ quán.

“Đồng chí Phùng, cho hỏi bao giờ thì có bàn trống ạ?”

Mắt Lý Đào long lanh như sao, cố ý kiếm chuyện để bắt chuyện.

Là khách quen liên tiếp ba ngày, Phùng Hiểu Quân liếc mắt đã nhận ra cô. Anh

đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi chỉ về phía một bàn:

“Bàn đó sắp ăn xong rồi, hai người qua bên đó đợi nhé”

“Vâng, cảm ơn anh”

Tô Niệm Niệm nhìn ra cô nàng còn muốn đứng lại nói thêm với cậu trai vài

câu, liền rất biết điều mà đi trước về phía bàn kia.

Lý Đào khẽ gật đầu, hai má tròn trịa đỏ ửng. Phùng Hiểu Quân thấy cô không

đi theo chỉ ngạc nhiên trong chốc lát rồi cũng không hỏi gì thêm. Hai người cứ

thế đứng đối diện nhau, im lặng không nói, cho đến khi bàn mà Tô Niệm Niệm

đợi trống ra, họ mới cùng nhau đi tới.

Phùng Hiểu Quân dọn sạch bát đũa thừa trên bàn rồi rời đi. Đợi anh đi khuất,

Tô Niệm Niệm dùng khuỷu tay huých nhẹ Lý Đào, thì thầm:

“Vừa nãy tớ thấy hai người đứng đó chẳng nói gì cả, không phải cậu thích

người ta à?”

Là phụ nữ thế kỷ hai mươi mốt, cô quên mất rằng con người của thời đại này

vẫn còn rất bảo thủ. Ngay cả một cô gái hoạt bát, hướng ngoại như Lý Đào, khi

đối diện với người mình thích cũng sẽ biết xấu hổ.

“Tớ kích động quá nên quên luôn phải nói gì”

Lý Đào ủ rũ xoắn xoắn hai bím tóc tết, trong lòng cũng ghét cay ghét đắng

biểu hiện kém cỏi vừa rồi của bản thân.

Hai người vẫn gọi như lần trước: một bát mì tương đen và một bát mì thịt sợi.

Ngồi ghép bàn với họ là hai người đàn ông trung niên khoảng bốn, năm mươi

tuổi. Hai bát mì, một cân rượu Nhị Oa Đầu, cụng chén qua lại, gương mặt ai

nấy đều u sầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.