Lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi, yết hầu lăn lên lăn xuống. Khi bỏ điện thoại
lại vào túi, anh khẽ cất giọng: “Để tôi đưa em về”
Giọng nói khàn khàn, như là phản ứng sinh lý sau khi căng thẳng quá mức.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc anh vừa dứt lời, một chiếc siêu xe mui trần đỏ
rực từ xa lao đến, tiếng động cơ gầm rú dần dần át cả giọng anh.
“Có người đến đón tôi rồi”
Nhan Yểu nói, rồi mỉm cười đưa hộp macaron được gói đẹp đẽ trên tay cho
Giang Nghiên.
“Tôi không thích đồ ngọt, cái này tặng anh coi như cảm ơn”
Giang Nghiên theo phản xạ đưa tay nhận lấy, ngẩng đầu lên thì thấy cô gái kia
đã vẫy tay chào, động tác thành thạo mở cửa xe và ngồi vào.
Từng bước đều mạch lạc dứt khoát. Chiếc xe thể thao sau khi đóng cửa lại lập
tức phóng đi, biến mất trong chớp mắt.
Cô rời đi quá gọn gàng, mà anh thậm chí còn không kịp nhìn rõ người ngồi ghế
lái là nam hay nữ.
Giống như tối hôm trước, anh chỉ có thể đứng đó, trơ mắt nhìn cô rời xa mình
từng chút một.
Lần này, thứ duy nhất anh giữ lại được, là nụ cười nhạt khi cô nói lời tạm biệt.
Người đàn ông vẫn đứng bất động tại chỗ, ngón tay siết chặt chiếc túi giấy
trong tay.
—
Bên trong xe, ánh mắt của Triệu Tiểu Du mang theo ý trêu chọc, đảo qua chiếc
áo sơ mi trên người Nhan Yểu, mở miệng trêu chọc: “Chà chà, mẫu mới của
nhãn nào vậy? Nhìn cũng ra gì phết đấy nha!”
Nhan Yểu dựa vào cửa sổ xe, liếc xéo cô nàng ngồi ghế lái một cái, ánh mắt
lạnh đến độ như muốn viết thẳng chữ “vô vị” lên mặt.
Thật ra lúc Giang Nghiên thử đồ, cô đã kể toàn bộ chuyện xảy ra trong quán cà
phê cho Triệu Tiểu Du nghe. Cô nàng là chủ quán, nhân viên gây ra họa, thì tất
nhiên cũng nên gánh một phần trách nhiệm chứ?
Nhưng không hiểu sao, vừa nghe đến cái tên “Giang Nghiên” là Triệu Tiểu Du
đã kích động như được tiêm máu gà, suýt nữa xuyên qua điện thoại mà hét
thẳng vào mặt cô, không biết còn tưởng Giang Nghiên là nam thần thanh xuân
của cô nàng không bằng.
Nếu không phải biết rõ khẩu vị của Triệu Tiểu Du là dạng “chó con” thì Nhan
Yểu còn tưởng cô nàng thực sự có tình ý gì với Giang Nghiên.
“Thích thì nói, thích thì tớ cởi ra cho cậu” Nhan Yểu nhếch môi.
“Ê ê đừng mà!” Triệu Tiểu Du vội xua tay, “Đây là Giang học thần tặng cho cậu
đó, tớ sao dám lấy!”
Cái kiểu cười của cô nàng khiến Nhan Yểu chỉ thấy khó ở, chau mày, giọng
cũng trầm xuống mấy phần: “Châm chọc?”
Triệu Tiểu Du giật mình, sống lưng cứng đờ, biết nếu đùa thêm nữa thì người
nào đó sẽ thật sự nổi giận, vội nghiêm mặt lại: “Không không, tớ sai rồi! Chỉ là
thấy tò mò về thủ khoa đại học năm xưa thôi mà”
“Cậu không biết hả? Giang Nghiên từng nổi đình nổi đám trên diễn đàn trường
Q đó! Nghe nói không ít nữ sinh bên khoa nghệ thuật còn đăng ký học đại
cương bên Toán chỉ để được nhìn thấy ảnh, mà tiếc là tỷ lệ rớt môn cao đến
mức khóc không ra nước mắt!” Triệu Tiểu Du kể xong, mặt mày hớn hở, khiến
Nhan Yểu cũng bật cười theo.
“Tớ thấy Giang Nghiên cũng hơi phũ quá đấy, mấy cô gái nghệ thuật đến học
mấy môn Toán thì rõ là vì người dạy rồi, thi cuối kỳ nhắm mắt cho qua chút
cũng đâu có sao, toàn con gái cả mà, thế mà không nương tay tí nào!”
Nương tay?
Nhan Yểu nhớ lại ánh mắt lạnh nhạt của Giang Nghiên hôm nay, thật sự chẳng
giống kiểu người có thể “nương tay” gì cho ai. Nhưng xét theo hành động hôm
nay của anh, thì cũng không đến mức vô tình như lời Triệu Tiểu Du nói.
“Công nhận là đẹp thật” Nhan Yểu khẽ nói, trong đầu lại hiện lên hình ảnh
phần eo và hông khi anh thử áo trong cửa hàng, ánh mắt bất giác tối xuống,
“Đẹp đến mức đúng là đáng để người ta thích”
Triệu Tiểu Du liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, làm bộ như vô tình hỏi một
câu: “Thế có hứng thú không?”
Lời vừa dứt, cái tia ngơ ngác chợt lóe lên trong mắt Nhan Yểu lập tức tan biến.
“Không có. Cậu nghĩ nhiều rồi đấy”
“Nhưng tớ thấy cậu cũng có vẻ thích đó chứ, không lẽ không xin phương thức
liên lạc gì à?”
“Có thêm WeChat rồi”
“Ồ~ Vậy chắc không bao lâu nữa lại thoát ế nha!”
Nhan Yểu nheo mắt lại, giọng lạnh tanh: “Cậu muốn ăn đòn đúng không?”
Triệu Tiểu Du nhướng mày, mặt dày phản bác: “Thời nay yêu đương, chả phải
đều bắt đầu từ một cái quét mã à?”
Nhan Yểu liếc cô nàng một cái rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, phong cảnh
lùi dần lại ngoài cửa kính. Giọng cô bình thản: “Tớ không có cảm giác với anh
ta, mà anh ta chắc cũng chẳng có hứng thú gì với tớ”
Triệu Tiểu Du im lặng vài giây, nhận ra câu này là thật lòng.
“Vì sao?”
Không gian trong xe bỗng trở nên quá đỗi yên tĩnh.