Ngay khi phục vụ chuẩn bị mang thực đơn rời đi, Giang Nghiên đang yên lặng
bên cạnh bỗng mở miệng: “Dặn bếp đừng cho rau mùi vào, hành thì cho ít
thôi”
Phục vụ gật đầu rồi lui ra, cánh cửa phòng đóng lại, Nhan Yểu hơi nhướng mày:
“Anh ghét rau mùi à?”
Người đàn ông trước mắt trông không giống kiểu kén ăn.
“Ừ, không thích” Giang Nghiên nói, cúi đầu chỉnh lại đôi đũa vừa bị đặt lệch.
“Trùng hợp ghê, tôi cũng không thích”
Nhan Yểu cầm lấy tách trà bên cạnh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lại chẳng hay
biết đôi đũa vừa được đặt ngay ngắn kia, lại hơi lệch đi một chút nữa.
Cả hai vốn không phải tuýp người nói nhiều, suốt bữa ăn cũng chẳng trò
chuyện mấy câu.
Nhan Yểu vốn nghĩ Giang Nghiên sẽ hỏi gì đó, chẳng hạn như về tình hình gia
đình cô. Nhưng kỳ lạ là anh chẳng nhắc một lời.
Rõ ràng anh đã biết chuyện của cô, có lẽ cũng nghe Tưởng Vũ kể sơ qua. Theo
lẽ thường, người ta ít nhiều cũng sẽ hỏi đôi câu, dù vì tò mò hay vì đồng cảm.
Nhan Yểu cũng không có ý định giấu giếm, mấy chuyện dơ bẩn đó cô hoàn
toàn có thể coi như chuyện cười mà kể cho Giang Nghiên nghe. Nhưng anh
không hỏi, cô tự nhiên cũng chẳng có lý do để chủ động nói ra.
Dáng vẻ dùng bữa của người đàn ông cực kỳ dễ chịu, từng cử chỉ đều toát lên
sự giáo dưỡng tích lũy qua nhiều năm, khiến người ta không khỏi sinh lòng
thiện cảm.
Nghe nói cha mẹ Giang Nghiên cũng là những trí thức có danh tiếng và học vị
cao trong một vài lĩnh vực. Ban đầu Nhan Yểu không biết, sau này cũng chỉ vô
tình nghe được từ miệng Triệu Tiểu Du.
Nhưng nghĩ lại, chuyện này cũng chẳng có gì lạ.
Có những người sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, được bao kỳ vọng gửi gắm. Mà
cũng có những người, ngay từ lúc chào đời đã là một “ngoài ý muốn” không ai
chúc phúc.
Ánh mắt cô dần trở nên lạnh lẽo, mà đúng lúc ấy, một âm báo tin nhắn đột
ngột vang lên, phá tan không khí quá mức yên tĩnh trong phòng bao.
Nhan Yểu liếc nhìn màn hình điện thoại, là cậu trai trẻ hôm đó cô gặp ở quán
bar nhắn đến:
Hứa Hạo Hải: Chị nhớ em không?
Hứa Hạo Hải: [Sticker]
Cô hơi nhướng mày, nhìn biểu cảm mèo con nhí nhảnh mà đối phương gửi đến,
trong mắt không khỏi hiện lên vài phần ý cười.
Sau hôm đó, hai người có kết bạn WeChat, thỉnh thoảng cũng trò chuyện đôi
ba câu. Nhan Yểu hiểu quá rõ mục đích của cậu nhóc ấy, mà bản thân cô cũng
chẳng định từ chối.
Bởi đang trong bữa ăn nên Nhan Yểu định sẽ để lát nữa trả lời, thế nhưng
người đối diện tựa hồ đã nhận ra động tĩnh, mở miệng trước: “Không cần để ý
đến tôi, cứ tự nhiên”
Nhan Yểu ngẩng đầu, đối diện với gương mặt điềm tĩnh thường thấy của anh,
ánh mắt dừng lại nơi đường nét gọn gàng giữa lông mày và mí mắt.
“Xin lỗi nhé, tôi trả lời tin nhắn chút”
Cô cầm điện thoại lên, nhanh chóng gõ ba chữ “đang ăn cơm”, vừa nhấn gửi thì
liền nghe thấy chất giọng trong trẻo, hơi khàn và đầy từ tính vang lên bên tai:
“Bạn trai à?”
Ngón tay đang treo lơ lửng trên màn hình khựng lại, Nhan Yểu đặt điện thoại
xuống, nhìn về phía Giang Nghiên ngồi đối diện.
“Không phải, chỉ là bạn thôi”
“Vậy hôm đó người đến đón em là bạn trai à?” Giọng anh rất bình thản, giống
như chỉ thuận miệng hỏi một câu.
Chẳng ai biết, lúc này tim anh đang đập như sấm.
“Tôi độc thân” Nhan Yểu nói, vô thức rút ra một bao thuốc từ túi áo. Nhưng
mới nửa chừng đã chợt sực tỉnh.
“Muốn hút thuốc à?” Giang Nghiên lên tiếng, bàn tay đặt dưới bàn siết chặt
thành nắm đấm.
Anh ra sức kiềm chế giọng điệu, sợ rằng một chút vui sướng không nén được
sẽ bị lộ ra ngoài.
Cô nói cô độc thân.
“Ừ, gần đây hút nhiều, có phần hơi nghiện rồi” Nhan Yểu thẳng thắn thừa nhận,
hoàn toàn không quan tâm việc mình hút thuốc sẽ khiến người khác nghĩ gì.
Quả thật gần đây cô hút nhiều thật, và còn có xu hướng mất kiểm soát.
Kể từ ngày “lão già đáng chết” kia ngỏm củ tỏi, số lần cô châm thuốc mỗi
ngày cứ tăng dần. Mà sau khi gặp lại Giang Nghiên, con số ấy lại tăng lên
đáng kể.
“Tôi nói rồi, không cần để ý đến tôi”
Chân mày hơi nhướng lên, Nhan Yểu dường như không ngờ anh lại chẳng để
tâm chuyện này.
Khóe môi khẽ cong, cô thành thạo rút một điếu thuốc mảnh từ bao ra, vừa
rút bật lửa vừa khẽ nói: “Cảm ơn”
“Không cần cảm ơn”
“Tách” lửa bật lên, Nhan Yểu cúi đầu rít một hơi, nhẹ nhàng nhả khói: “Tôi nói
là chuyện năm đó, lúc ở rừng cây ấy, anh đã giúp tôi giấu chuyện hút thuốc”
Ánh mắt người đàn ông thoáng hiện một tia kinh ngạc, cùng lúc cụp mi xuống,
giấu đi lớp cảm xúc dữ dội như sóng ngầm trong lòng.