Cô từng được rất nhiều người yêu, nhưng chưa từng có ai dạy cô cách để yêu
một người.
Từ khi về nước, có vẻ như Nhan Yểu đã giảm bớt hứng thú với chuyện yêu
đương, mà Triệu Tiểu Du thì mừng như mở cờ trong bụng, vì thay người yêu
như thay áo không mang lại hạnh phúc, chỉ khiến lòng ngày một trống rỗng.
Vậy mà giờ phút này, tất cả lại như quay trở về vạch xuất phát.
“Cậu đang quen ai?” Triệu Tiểu Du hơi mơ màng.
“Một cậu nhóc, còn đang đi học” Nhan Yểu nói, trong đầu lướt qua hình ảnh
đêm qua.
Có lẽ là vì mấy chuyện ồn ào do Trần Vũ Luân gây ra gần đây khiến cậu ta
không kìm được, nên mới tối hôm qua đã vội tỏ tình.
Lẽ ra với kiểu như Hứa Hạo Hải, Nhan Yểu sẽ chẳng bao giờ để mắt tới, cậu ta
còn quá nhỏ, quá non nớt, chưa va chạm cuộc đời, sau khi chia tay rất dễ bị
quấn lấy.
Nghĩ như vậy nghe có vẻ tự luyến, nhưng dựa trên những kinh nghiệm bị đeo
bám dai như đỉa trong quá khứ thì nó đúng là sự thật.
Có điều, có lẽ tại đêm qua trăng sáng vừa đủ, khi nhìn thấy cậu thiếu niên rón
rén chạy từ trường ra, vẻ ngượng ngùng, ấp úng của cậu ta chẳng khiến trái
tim cô rung động gì, nhưng ánh mắt ấy, đôi mắt với hàng chân mày thoáng
quen kia, một lần nữa lại phản chiếu bóng dáng cô trong đó, giống hệt đêm ở
quán bar.
Không rõ ràng lắm, nhưng cô nhận ra đó là chính mình.
Trong khoảnh khắc ấy, trước mắt cô như hiện lên hình ảnh của một người
khác.
Không hiểu sao, như ma xui quỷ khiến, cô đồng ý với lời tỏ tình đó, hệt như cái
cách cô đồng ý lời bắt chuyện ở quán bar đêm nọ.
Triệu Tiểu Du nghẹn lời, miệng há ra mà chẳng biết nói gì, cuối cùng chỉ đành
ngửa cổ nốc cạn một ly, rồi mới lên tiếng: “Nhan Yểu, cậu làm ơn có thể. làm
người một chút được không? Nhóc còn đang đi học mà cậu cũng không tha,
thế cái người đang đi dạy kia sao cậu không động vào luôn đi?”
Nhan Yểu biết rõ Triệu Tiểu Du đang ám chỉ ai, đáy mắt khẽ trầm xuống, định
mở miệng nói “không phù hợp”, nhưng Triệu Tiểu Du như đã đoán trước được
phản ứng đó, liền giành lời: “Cậu bảo cậu với Giang Nghiên không phù hợp, thế
với cái cậu sinh viên kia thì lại phù hợp hả? Rốt cuộc cậu nghĩ cái quái gì
vậy?!”
Quán bar thì ồn, nhưng góc của họ lại đặc biệt im lặng.
Nhan Yểu không nói gì, lặng lẽ rút ra hộp thuốc, châm một điếu dành cho nữ
giới.
Làn khói mỏng dần lan ra, che mờ khuôn mặt người phụ nữ. Trong làn khói lơ
mơ, đôi mắt cô khẽ híp lại, cúi đầu giấu đi thứ cảm xúc sâu xa nơi đáy mắt.
“Tớ nói rõ với cậu ấy rồi. Chỉ yêu thôi, không bàn đến chuyện tình cảm”
Một tràng cười nhạt vang lên bên tai, như đang chế giễu cô cố tình giả ngốc.
“Không phải chứ, Nhan Yểu, cậu cảm thấy cái trò này thú vị à?”
Triệu Tiểu Du rõ ràng đã quá quen với mấy kiểu chia tay rồi tái hợp của Nhan
Yểu, vậy mà không hiểu sao, lần này vừa nghe đến chuyện cô có người yêu
mới, cơn giận lại bốc lên tận đỉnh đầu.
Bàn tay đang kẹp thuốc lá của Nhan Yểu khựng lại, ánh mắt khi liếc sang
Triệu Tiểu Du lập tức trở nên sắc lạnh.
“Vậy cậu muốn tớ thế nào? Đi yêu Giang Nghiên à?”
Tàn lửa vẫn còn cháy, hệt như bầu không khí giữa hai người lúc này, ngột ngạt
và căng thẳng.
Triệu Tiểu Du hé môi định nói gì đó, nhưng khi ánh mắt chạm vào đôi con
ngươi kia, lại chẳng thể thốt ra nổi một chữ.
Thần sắc của Nhan Yểu lúc này lạnh lẽo lạ thường, dưới ánh đèn mờ ám, cô
không còn nét lười biếng hay tùy tiện thường ngày.
“Chưa bàn đến chuyện Giang Nghiên có hứng thú với tớ hay không, cho dù có
thì đó cũng là chuyện của anh ta. Liên quan gì đến tớ?”
Từng chữ, từng câu đều lạnh lùng đến tàn nhẫn, nhưng lại là những đạo lý rất
đỗi thường tình.
Khói thuốc mờ ảo. Triệu Tiểu Du nhìn Nhan Yểu quay mặt đi, cúi đầu rít một
hơi, thành thạo nhả ra một vòng khói tròn.
“Huống hồ, tớ với anh ấy đều không còn trẻ nữa, tớ 28 rồi, cũng đã chuẩn bị
sẵn tâm lý không kết hôn. Nhưng còn anh ấy thì sao? Tớ có thể sống mơ hồ,
sống buông thả, chỉ yêu thôi chứ không cưới, nhưng anh ấy thì được à?”
Cô khẽ gõ tàn thuốc. Nhan Yểu thường ngày lúc nào cũng tỏ ra phóng khoáng
bất cần, nhưng đến cuối cùng, có vài chuyện cô lại thấu rõ hơn bất kỳ ai.
“Hôm đó tớ tình cờ bắt gặp anh ấy đi xem mắt trong quán cà phê, chứng tỏ
anh ấy đã có dự định lập gia đình, kể cả cha mẹ anh ấy cũng vậy. Một người
như tớ đã sớm quyết sẽ không cưới thì còn đi dây dưa với anh ấy làm gì?
Chẳng khác nào đang lãng phí thời gian của người ta”
“Huống hồ cậu cũng biết tính tớ đấy. Cho dù giờ tớ có hứng thú với anh ấy một
chút, thì một tháng, hai tháng sau thì sao? Tớ chỉ cần phủi mông một cái là
đi luôn, còn anh ấy. trông có giống kiểu người tùy tiện trong chuyện tình cảm
không?”