Điếu thuốc cháy đến tận cùng, Nhan Yểu dập tắt tàn lửa cuối cùng.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có kết thúc với bất kỳ ai, nên khi chọn bạn trai, cô luôn
tự đặt ra một số ranh giới.
Mà Giang Nghiên, từ đầu đến cuối, chính là người cô không thể chạm vào.
Giống như câu mà trước kia Triệu Tiểu Du đã tức giận buột miệng nói ra: “Cậu
cần gì phải hủy hoại anh ấy?”
Triệu Tiểu Du không nói gì thêm nữa. Những lời chất vấn bức bối ban nãy cuối
cùng lại bị nghẹn trong cổ họng, không thể phản bác được gì.
Bởi cô ấy biết, những điều Nhan Yểu nói đều là sự thật không thể chối cãi.
Cô ấy thở dài trong lòng, một Triệu Tiểu Du luôn cười toe toét bỗng thấy tâm
trạng tụt dốc không phanh.
Cúi đầu uống một ngụm rượu, nhất thời cũng không rõ nên thấy tội nghiệp cho
ai hơn nữa.
——
Cuối tháng Năm, giải bóng rổ trường Q chính thức khởi tranh, cả khuôn viên
trường cũng theo đó mà rực rỡ hơn vài phần sức sống.
Hôm nay Giang Nghiên không có tiết, nhưng vài dự án nghiên cứu anh đang
làm đều là hợp tác với hai giáo sư khác, có mấy chi tiết cần bàn bạc, thế là ba
người hẹn nhau họp một cuộc ngắn.
Buổi chiều đúng là giờ nghỉ, sinh viên không có tiết học nào, con đường trong
khuôn viên vốn vắng vẻ cũng trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Giang Nghiên cầm cặp tài liệu, mặt không biểu cảm đi thẳng trên đại lộ.
Những sinh viên đi ngang thấy vậy liền vô thức nhường đường, nhưng miệng
lại thì thào bàn tán với nhau.
Biệt danh “Giang Ma Đầu” không phải tự nhiên mà có. Ngang hàng với nó, là
gương mặt đẹp đến mức phi lý của anh.
Chỉ là, ngày thường ngoài sinh viên khoa Toán ra, những khoa khác hiếm khi
có cơ hội thấy được bóng dáng Giang Nghiên. Trước kia có không ít sinh viên
liều lĩnh đăng ký lớp của anh chỉ để được nhìn thêm vài lần, cuối cùng vì trượt
môn vài bận mà đành học khôn, chỉ dám âm thầm liếc trộm khi tình cờ gặp
trên đường.
Từ xa thỉnh thoảng vang lên tiếng hò reo, dù cách hơn trăm mét vẫn cảm nhận
được sự hào hứng của đám sinh viên trẻ.
Giang Nghiên từng nghe đồng nghiệp nói chiều nay có trận bóng, nhưng với
anh mà nói, kiểu hoạt động này chẳng có gì hấp dẫn.
Không phải anh ghét vận động, bình thường vẫn hay đến phòng gym, nhưng
riêng bóng rổ thì đúng là không ưa nổi.
Dường như nhớ đến chuyện gì đó chẳng mấy dễ chịu, nét mặt người đàn ông
càng lúc càng lạnh, bước chân cũng dứt khoát hơn, định hướng thẳng ra cổng
trường.
Thế nhưng đúng lúc ấy, anh bỗng dừng khựng lại.
Tầm mắt bị một bóng dáng quen thuộc thu hút, Giang Nghiên hít vào một hơi,
cảm giác mơ hồ trong lòng lập tức bị niềm vui sướng lấn át.
Ánh mắt anh dừng lại ở gương mặt ấy, cách nhau khoảng mười mét, anh căng
mắt xác nhận kỹ càng.
Là Nhan Yểu.
..
Bọn họ đã không gặp nhau suốt nửa tháng.
Từ cái ngày đứng trước nhà hàng nhìn cô rời đi, Giang Nghiên vẫn không biết
phải dùng lý do gì để gặp lại cô.
Chuyện trên mạng, anh không phải không biết. Vì muốn theo dõi tình hình của
cô, anh thậm chí còn đăng ký một tài khoản Weibo chỉ để được cập nhật tin
tức về cô càng sớm càng tốt.
Anh không phải không hiểu thằng nhóc họ Trần kia đang có mưu đồ gì, trí nhớ
siêu phàm của anh cũng nhanh chóng nhận ra Trần Vũ Luân chính là cậu thiếu
niên từng gặp ở sảnh Hội Sở Lam Loan hôm nào.
Còn những lời đồn đại vô căn cứ kia, không phải anh không muốn hỏi, mà là từ
mười năm trước, Giang Nghiên đã tự nhận thức rõ ràng về thân phận của mình.
Dù mười năm sau, giữa anh và cô có lẽ đã thân hơn đôi chút, thì anh vẫn
không có tư cách để xen vào chuyện tình cảm của cô.
Huống chi, hôm ấy khi ăn cơm, Nhan Yểu có nói cô đang độc thân.
Mà cô không biết nói dối.
Tim đập nhanh đến khó tin, người đàn ông đứng tại chỗ khá lâu, ánh mắt nhìn
mãi không rời.
Một lúc sau, anh nhanh chóng bước về phía cô gái kia, nhưng khi chỉ còn cách
hai mét, anh lại khựng lại.
Người con gái đang dựa vào gốc cây nghịch điện thoại, hoàn toàn không để ý
đến xung quanh.
“Nhan Yểu”
Một giọng nam khàn nhẹ vang lên bên tai cô, xen lẫn chút từ tính và niềm vui
khó che giấu.
Ngón tay đang lơ lửng phía trên màn hình điện thoại hơi khựng lại, Nhan Yểu
ngẩng đầu, đối diện là cặp mày mắt thanh tú, cùng trong đó là bóng hình cô
phản chiếu rõ ràng.
“Trùng hợp ghê, sao em lại ở đây?” Giang Nghiên lên tiếng, ngữ khí không còn
chút lạnh lùng thường ngày.
Tầm mắt khẽ chùng xuống, bàn tay đang cầm điện thoại của Nhan Yểu khẽ
siết lại, nhưng rất nhanh, cô liền cong môi, mỉm cười đáp lời: “Trùng hợp thật
đấy, tôi tới đón bạn trai”