Yêu đương là thật, học hành kém, chẳng có chí tiến thủ cũng là thật. Tuy
không đến mức mỗi tháng đổi một bạn trai, nhưng đúng là yêu đương khá
nhiều, nhưng cũng chẳng đến mức mới quen ba hôm đã lên giường như lời
người ta nói.
Đôi khi cô cũng nghe thấy những lời đồn như: cô ngủ với ai đó, rồi lại đá người
ta. mà mấy cậu đó toàn là hotboy có tiếng trong trường. Mỗi lần nghe xong,
Nhan Yểu chỉ cảm thấy tụi nó đã đánh giá cô quá cao rồi.
Dù sao hồi đó mới chỉ là học sinh cấp ba, làm gì đã phóng túng như bây giờ.
Nhiều lắm là đùa giỡn tình cảm thôi, chứ chưa đến mức ngủ với ai.
Nhưng Tần Chiêu thì đúng là người đàn ông đầu tiên cô lên giường cùng.
Người đàn ông đang nằm trên sofa khẽ nhổm dậy, tay kéo lại phần cổ áo xộc
xệch, nhưng không cài khuy mà vẫn để hờ như cũ.
“Thật lòng đi” Giọng người đàn ông vang lên, không mang theo bất kỳ cảm xúc
thừa thãi nào, cứ như thể anh chỉ đơn giản là đang tò mò vậy thôi.
Nhan Yểu nhìn gương mặt nghiêng tĩnh lặng của anh, lát sau từ trong túi móc
ra hộp thuốc lá, rút một điếu, không châm, chỉ tiện tay kẹp giữa ngón tay mà
nghịch chơi.
“Chắc anh cũng biết, hồi trước em từng hẹn hò với một cậu tên Tần Chiêu bên
trường kế bên”
Nghe đến cái tên quen thuộc ấy, ánh mắt người đàn ông khẽ động, một lúc sau
mới khẽ “ừ” một tiếng.
“Em không rõ mọi người đồn đại thế nào, nhưng hình xăm này đúng là em đi
xăm cùng cậu ta” Nhan Yểu không định nói dối, mà cũng chẳng thấy cần phải
nói dối. “Lúc đó thấy hình xăm trông ngầu lắm, thế là hẹn nhau cùng đi. Ban
đầu chưa nghĩ ra xăm gì, đến khi lật xem mẫu, cậu ta nói họa tiết này hợp với
em, vậy là xăm thôi”
Chẳng có ý nghĩa gì sâu xa đặc biệt. Chỉ đơn giản là cảm thấy hình xăm rất
cool, nên đi cùng Tần Chiêu xăm một phát. Điểm duy nhất xem như “đặc biệt”,
có chăng là hình này là do anh ta chọn.
“Thế cậu ta xăm cái gì?”
Ngón tay đang kẹp điếu thuốc của Nhan Yểu khựng lại một nhịp, rồi hờ hững
đáp: “Love roses”
Cả người Giang Nghiên khẽ cứng lại, lần đầu tiên, ánh mắt anh hé lộ vài phần
cảm xúc.
Trong căn phòng khách yên ắng, câu tiếng Anh đó vang lên rất rõ, giọng Nhan
Yểu phát âm kiểu Mỹ, trôi chảy tự nhiên, chỉ hai từ đơn giản mà nghe như kéo
theo vô số dây dưa quấn quýt chẳng thể cắt rời.
Giang Nghiên cuối cùng cũng hiểu hình xăm ấy không phải để dành cho người
khác, mà là một chứng tích không thể xóa nhòa giữa cô và một người.
Ngữ điệu của cô nghe thì nhẹ nhàng thoải mái, nhưng chẳng hiểu sao lại như
một lưỡi dao sắc, cắm thẳng vào ngực anh.
Ngay cả hình xăm trước ngực cũng bắt đầu đau rát như bị thiêu đốt.
Cô là hoa hồng, còn Tần Chiêu thì là “Love roses”. Nghĩ đến đó, hình xăm của
anh bỗng trở thành một trò cười nửa vời, chẳng thể so nổi với sự ăn ý đầy
ngầm hiểu kia.
Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng vừa rồi, màn hình điện thoại lóe lên hai chữ
“Tần Chiêu” quá mức chói mắt.
Họ nói chuyện gì với nhau? Cô có từng nhắc đến sự tồn tại của anh không?
Có vẻ như nhận ra được sự thay đổi trong cảm xúc của anh, Nhan Yểu đưa tay
khẽ nhéo nhéo vành tai lạnh của anh, cười nói: “Yên tâm đi, em với cậu ta tám
trăm năm trước đã tan rồi. Hồi ấy yêu đương cũng chỉ là chơi chơi thôi, chẳng
nghiêm trọng như mấy người thêu dệt đâu”
Nhan Yểu từng nghe phong thanh vài lời đồn rằng Tần Chiêu là “chân ái” của
cô.
Chân ái?
Chân ái từ đâu ra vậy?
Cô quá rõ ràng, bản thân và Tần Chiêu là cùng một loại người. So với việc làm
người yêu, e rằng làm bạn bè mới là lựa chọn chính xác nhất.
Nhưng lúc mười bảy mười tám tuổi, ai mà phân rõ được nhiều điều như thế?
Chỉ là tình cờ gặp một người như vậy, cũng tình cờ có những trải nghiệm tương
đồng, cộng thêm sự cô đơn và lạc lõng đang bủa vây, cuối cùng dính lấy nhau
như kiểu lập một tổ đội tạm thời.
Giang Nghiên không phản ứng gì, chỉ ngồi yên tại chỗ, như thể đang chìm sâu
trong suy nghĩ.
Nhan Yểu thấy thế, biết ngay “thầy Giang” lại đang chui vào góc chết, bèn
tiến lại gần, vòng tay ôm lấy cổ anh, khẽ cắn vào vành tai anh, giọng mang
theo chút dỗ dành: “Đừng nghĩ ngợi gì nhiều về cái hình xăm đó nữa, chỉ là
mấy đứa trẻ ranh hồi xưa thích làm màu thôi, không có ý gì sâu xa cả, thấy đẹp
thì xăm thôi”
“Chứ so với hình xăm đó, em còn thích cái trên người anh hơn nhiều”
Giọng cô đầy dụ hoặc, nhẹ nhàng phả bên tai khiến Giang Nghiên thoáng ngẩn
người.
Lông mi khẽ run, trong đầu vẫn còn cảm giác nóng rực nơi ngực do vừa bị
giày vò, vành tai cũng dần đỏ lên vì nóng.
Giang Nghiên nhận ra Nhan Yểu hình như thật sự rất thích cái hình xăm kia, cứ
tìm đủ mọi cách mà hành anh. Đoán chừng ngủ một đêm dậy là sẽ có nguyên
vết hằn luôn mất.
Ánh mắt anh đột nhiên dừng lại ở điếu thuốc trong tay cô. Không hiểu bị cái
gì xui khiến, anh nắm lấy tay cô: “Anh muốn học hút thuốc, dạy anh đi”
Động tác hôn lên tai anh của Nhan Yểu khựng lại trong chớp mắt. Một lúc sau,
cô từ từ rút tay mình về, rút điếu thuốc ra khỏi kẽ tay anh, nhìn thẳng vào
đôi mắt sáng của anh, giọng chắc nịch, không cho phản kháng: “Ngoan. Anh
không hợp”