Yêu Thầm

Chương 79



Sẵn sàng

Tại studio của tạp chí Young.

Các nhân viên đang tất bật chuẩn bị khâu tiền kỳ. Dù điều hòa đã được chỉnh

xuống tận 17 độ C, nhưng dưới ánh đèn chiếu công suất lớn cùng không khí

làm việc căng thẳng cao độ, trán không ít người vẫn lấm tấm mồ hôi.

Không xa đó, Nhan Yểu mặc một chiếc áo hai dây bó sát, phối cùng quần bò

rách gối, áo sơ mi caro buộc ngang hông. Mái tóc vốn xõa dài được cặp gọn ra

sau bằng một chiếc kẹp, vài sợi tóc rũ lòa xòa trước trán, trông vừa tùy ý lại

vừa có nét phong lưu.

Người trong giới giải trí luôn lấy hiệu suất làm trọng. Đưa mắt nhìn quanh, hầu

hết mọi người đều mang nét mặt nghiêm trọng như đang bước vào chiến

trường. Ngay cả mấy cậu trai đã trang điểm xong đứng chờ cũng có chút căng

thẳng, chỉ riêng người phụ nữ kia vẫn bình thản như thường, điềm đạm mà tự

tại.

Dạo trước vì mấy chuyện vặt trên mạng mà phòng làm việc mất vài mối làm

ăn, may mà về sau được Giang Nghiên âm thầm giúp đỡ một phen. Chờ sự việc

lắng xuống, công việc trong tay cô lại dần dần nhiều trở lại.

Hôm nay, cô chụp cho kỳ đặc biệt mùa hè của tạp chí Young.

Young là một trong những tạp chí điện tử lớn nhất trong nước, thường mời các

gương mặt nổi bật trong làng giải trí làm người mẫu bìa. Phong cách xuyên

suốt của tạp chí bám sát tinh thần của tên gọi, chủ yếu là thời trang trẻ trung,

dẫn đầu xu hướng, rất được giới trẻ yêu thích.

Trước đây nhờ địa vị của Young trong giới thời trang thanh niên, cũng từng

giúp nhiều người nổi tiếng vụt sáng. Trong số bốn tiểu hoa đán nổi đình nổi

đám hiện nay, có một người năm đó còn chưa mấy ai biết tên, nhờ một tấm bìa

tạp chí mà trở thành hiện tượng, sau đó được một đạo diễn nổi tiếng để mắt

tới. Hồi đó, Trần Vũ Luân cũng từng là người mẫu bìa cho Young.

Xét theo tiêu chuẩn của Young, tuy không nhất thiết phải mời sao hạng nhất,

nhưng ít ra cũng phải ở tuyến ba trở lên. Thế nên lần này họ chọn một cậu

nam diễn viên tuyến bốn năm, khiến Nhan Yểu khi vừa nhận được thông báo

đã nghe không ít lời bàn ra tán vào từ người dưới.

Nhưng với một nhiếp ảnh gia, việc cần làm là chụp ảnh cho tốt. Còn lại những

chuyện khác đều không nằm trong phạm vi cô quan tâm.

Buổi chụp chính thức bắt đầu. Nhan Yểu cầm máy ảnh, vừa ra hiệu cho người

mẫu thay đổi tư thế, vừa không ngừng nhấn nút chụp liên hồi.

Trang phục hôm nay của cậu trai không quá cầu kỳ, chỉ là một chiếc sơ mi

trắng đơn giản. Để phù hợp với chủ đề tạp chí, tổng thể tạo hình hướng đến

cảm giác lạnh lùng thanh khiết.

Thế nhưng nhìn người đàn ông trong ống kính, chẳng hiểu sao Nhan Yểu lại

bất chợt nhớ đến Giang Nghiên.

Nói công bằng, gương mặt Giang Nghiên đúng là không chê vào đâu được.

Nhưng thứ thực sự khiến người ta say mê, là khí chất cao quý toát ra từ tận

xương tủy của anh.

Trước khi yêu Giang Nghiên, Nhan Yểu vẫn luôn cảm thấy anh giống một quý

công tử ôn hòa nho nhã, như học giả thời dân quốc vung bút lo nước lo dân

giữa thời loạn, cũng như bậc danh sĩ cổ đại khoác áo xanh đầu đội ngọc quan,

ung dung mà nho nhã.

Hiếm ai mặc áo sơ mi lại có thể mang đến cảm giác mê hoặc đến thế, vừa xa

cách lạnh lùng, vừa khiến người ta muốn tiến gần chạm vào.

Nhan Yểu lúc đi làm rất ít khi phân tâm. Nhưng lần này, cô phải thừa nhận, bản

thân mình quả thật đã thất thần trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Chụp ảnh cho bìa tạp chí không hề dễ dàng. Trong lúc người mẫu tranh thủ

trang điểm lại, Nhan Yểu đứng trước màn hình máy tính, chọn lọc những bức

ảnh raw vừa được truyền ra. Khi cô phóng to một tấm ảnh, như thể bỗng phát

hiện ra điều gì, đôi lông mày khẽ nhướn lên.

“Cô Nhan, có vấn đề gì sao?” Bên tai truyền đến giọng của cậu trai kia.

Nhan Yểu nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt dừng lại vài giây trên ngũ quan của

đối phương, sau đó bật cười nhạt: “Không có gì, chỉ là cậu trông hơi giống một

người bạn của tôi”

“Trùng hợp vậy? Không lẽ là bạn trai?” Giọng điệu của đối phương nửa thật nửa

giả, như muốn thăm dò.

“Không phải” Nhan Yểu thu lại ánh nhìn, cũng không có ý tiếp tục câu chuyện.

Cậu ta quả thực có vài nét giống Tần Chiêu.

Chỉ là, tuy ngũ quan có đến năm phần tương tự, nhưng khí chất thì lại kém xa

đến mười phần.

“Cô Nhan cảm thấy biểu hiện vừa rồi của tôi thế nào?”

Nhan Yểu mặt không cảm xúc mà xem ảnh chụp trên máy tính, một lúc sau

không nể mặt gì mà nói: “Bình thường”

Hà Tử Hiên: “”

Sắc mặt của cậu ta cứng đờ, nhưng chẳng mấy chốc đã bình thường lại, ra vẻ

cười tự giễu: “Người chuyên nghiệp như cô Nhan ngày thường toàn hợp tác với

người mẫu chuyên nghiệp hoặc các đỉnh lưu, so với bọn họ, tôi đúng là còn

kém xa”

Tầm mắt vẫn chưa rời khỏi màn hình máy tính, Nhan Yểu nghe thấy lời này thì

chỉ nhàn nhạt đáp: “Đúng vậy”

Ý cười trên mặt chẳng thể giữ nguyên được nữa, khóe miệng Hà Tử Hiên hơi ép

xuống, không ngờ Nhan Yểu chẳng hề biết giữ thể diện cho người khác chút

nào.

“Ngũ quan của cậu tính trong người thường thì cũng coi là khá, nhưng lên hình

thì độ lập thể kém, cảm giác trước ống kính cũng không mạnh, khí chất lại

càng thiếu”

Nhan Yểu mở miệng, dùng giọng điệu bình thản nhất để nói ra những lời sắc

bén nhất, chỉ thiếu mỗi bốn chữ “chẳng ra gì” là chưa buột miệng thôi.

“V–vậy. vậy sao” Gương mặt Hà Tử Hiên cứng đờ, đã có chút muốn quay

đầu bỏ chạy rồi.

“Tôi quen một người, chỉ cần anh ấy đứng đó thôi cũng đủ khiến cái kiểu cố

tình tỏ vẻ lạnh lùng cao quý của cậu trở thành trò hề rẻ tiền” Nói tới đây, cuối

cùng Nhan Yểu mới quay đầu, ánh mắt rơi lên gương mặt hơi lúng túng của đối

phương.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.