Hàn Ngọc là kiểu người rất “mộ cường”. Từ lúc đã coi Hạ Tinh Lê là đội trưởng,
cậu ta gần như nghe lệnh răm rắp, chỉ cần Hạ Tinh Lê nói là cậu ta làm ngay.
Tiết San San cãi cọ, gào thét suốt quãng đường trên xe. Hàn Ngọc tuy không nói
được nhưng đâu có điếc, cậu ta đã chịu đựng đến giới hạn. Vừa nghe Hạ Tinh Lê
hỏi có bị cắn hay không, cậu ta lập tức ấn đầu Tiết San San vào kính xe thật
mạnh, “phanh” một tiếng làm Lâm Tân Linh giật bắn.
Hàn Ngọc giữ chặt Tiết San San, rồi ra hiệu cho Lâm Tân Linh. Lâm Tân Linh ngơ
ra một lúc mới hiểu, thử hỏi: “Ý là… bảo em kiểm tra hả?”
Dù gì cũng nam nữ khác nhau, để con gái kiểm tra sẽ phù hợp hơn. Hàn Ngọc gật
đầu rồi quay mặt đi.
Lâm Tân Linh vừa kéo áo Tiết San San lên kiểm tra vừa trấn an: “San San, cô
đừng giận, tôi cũng bất đắc dĩ thôi. Cô kỳ lạ quá nên kiểm tra chút cho mọi người
yên tâm”
Nhưng Tiết San San càng phát điên. Cô ta vùng vẫy dữ dội, gào lên, còn định cào
vào mặt Lâm Tân Linh: “Cút! Tôi không bị cắn! Cô mới bị cắn! Đừng chạm vào tôi!
Các người có quyền gì kiểm tra tôi?!”
Hàn Ngọc mất kiên nhẫn, ấn mạnh hơn. Lâm Tân Linh bỗng hít mạnh một hơi,
giọng run run: “San… San San, chân cô… sao lại thế này?”
Cô bé đã vén ống quần lên và thấy ở bắp chân Tiết San San có một vết cào rách
toạc, bầm tím đen, đã đóng vảy tím sẫm và bị buộc tạm bằng khăn tay. Rõ ràng là
bị tang thi cào.
Giờ mới hiểu vì sao lúc gặp lại, Tiết San San đi chậm chạp, mặt mũi tái đi. Khi đó
Lâm Tân Linh tưởng cô ta chỉ mệt và giận Trương Duệ, ai ngờ là bị thương thật
và cố che giấu.
Theo luật trò chơi, người chơi bị cào hay bị cắn mà không tìm được thuốc giải
trong vòng 6 giờ thì sẽ biến dị ngẫu nhiên thành bất kỳ cấp bậc người lây nhiễm
nào. Mà tính thời gian, nhóm họ thất lạc đã mấy tiếng. Tiết San San lại giấu không
nói, càng không có khả năng đi tìm thuốc giải, biến dị chỉ là chuyện sớm muộn.
Đúng lúc này, Hạ Tinh Lê tăng tốc lái xe vào học viện Hồng Diệp, nơi được nhắc
là “khu an toàn tuyệt đối” trong 6 giờ. Trên đồng hồ hiện thêm đồng hồ đếm
ngược, nghĩa là trước khi hết giờ, trong khu này sẽ không tự sinh ra người lây
nhiễm.
Nhưng “không tự sinh ra” không có nghĩa là không thể mang “người sắp biến dị”
từ ngoài vào. Và họ vừa mang Tiết San San vào thật.
Hạ Tinh Lê dừng xe ở chỗ khuất sau dãy phòng học. Cú phanh gấp làm Vệ Thao
và Trương Duệ trên nóc xe rơi bịch xuống đất. Cô nói gọn: “Xuống xe. Tìm cách
giải quyết”
Tiết San San bấu chặt cửa xe, hét loạn: “Xuống cái gì! Các người định làm gì tôi?
Tôi không xuống!”
Cô ta không có quyền quyết định. Hàn Ngọc lập tức định kéo cô ta xuống, nhưng
lạ là sức Tiết San San càng lúc càng lớn, móng tay cào đến tóe máu cũng không
biết đau, giằng co với Hàn Ngọc dữ dội đến mức cậu ta cũng khó ghì.
Lâm Tân Linh sợ bị cào lây nên không dám xông vào, chỉ hoảng hốt cầu cứu: “Chị
Tinh, anh Diêu, các anh…”
Không cần cô bé nói hết, Hạ Tinh Lê và Diêu Thương đã xuống xe. Diêu Thương
vốn đã bực vì Tiết San San ồn ào suốt đường, lại còn giấu thương tích, anh càng
khó chịu. Anh phối hợp với Hàn Ngọc bẻ từng ngón tay Tiết San San khỏi mép
cửa, rồi nắm cổ áo kéo thẳng cô ta xuống xe.
Hàn Ngọc đóng sầm cửa lại, rồi lôi từ cốp xe ra tấm “khiên chảo rán” của Hạ Tinh
Lê để sẵn sàng phòng biến cố.
Đúng lúc đó, Vệ Thao và Trương Duệ vừa bò dậy. Trương Duệ nhìn thấy Tiết San
San bị kéo xuống thì hoảng hốt lao tới: “Các người làm gì? Sao bắt nạt San
San?!”
Hạ Tinh Lê nhận khiên, chặn giữa Trương Duệ và Tiết San San, lạnh mặt hỏi:
“Anh thật sự quan tâm bạn gái mình đủ chưa? Cô ấy bị tang thi cào mà anh tới
giờ còn không biết?”
Trương Duệ chết sững, nhìn xuống vết thương rồi lắp bắp: “Sao lại… Sao lại
thế này? Khi nào vậy?!”
“Chắc là lúc anh bỏ chạy, để cô ấy lại phía sau”
Mặt Trương Duệ trắng bệch, hoảng loạn lẫn hối hận: “Tôi… lúc đó tôi sợ quá…
Nhưng tôi có quay lại! Không lâu mà! Sao cô ấy lại… Sao cô ấy không nói với
tôi?!”
han/chuong-51-bi-canhtml]
“Vì cô ấy sợ anh biết rồi sẽ không đưa đi tìm thuốc giải, mà sẽ bỏ cô ấy lần
nữa”
“Không! Tôi sẽ không!” Trương Duệ cố lao tới. “San San đừng sợ, mình đi tìm
thuốc giải ngay!”
Hạ Tinh Lê vẫn chặn trước mặt hắn, giọng bình tĩnh nhưng tàn nhẫn: “Không kịp
nữa rồi. Cô ấy rõ ràng sắp biến dị. Với lại anh còn không biết thuốc giải của cô
ấy thuộc loại nào, tìm kiểu gì?”
“Vậy… vậy phải làm sao?!”
Hạ Tinh Lê nhìn Diêu Thương. Diêu Thương hiểu ý, nên nói thay: “Cô ấy có thể
biến dị bất cứ lúc nào. Vì an toàn của cả đội, chúng tôi không thể tiếp tục mang cô
ấy theo”
Nói vậy còn là nhẹ. Ý thật là Tiết San San gần như không cứu được, giữ lại chỉ
thành tai họa.
Trương Duệ lập tức sụp đổ, gào khóc đòi lao vào, nhưng Diêu Thương và Hàn
Ngọc lại buông tay đúng lúc, để Trương Duệ tự đối mặt với Tiết San San.
Và ngay lập tức, Trương Duệ mới thấy sức của Tiết San San khủng khiếp đến
mức nào. Cô ta hất hắn ngã xuống nền gạch. Chưa kịp đứng dậy, cô ta đã cưỡi
lên người hắn, bóp cổ, mắt đỏ ngầu như sắp rỉ máu. Xương khớp cô ta rung lên
như đang tái cấu trúc, vừa điên vừa gào:
“Đồ khốn! Sao anh bỏ tôi?! Anh biết lúc tôi bị cào tôi sợ thế nào không?! Anh đáng
ra phải chết cùng tôi! Phải chết cùng tôi!!!”
Thấy Trương Duệ sắp tắt thở, Lâm Tân Linh và Vệ Thao vừa sợ vừa rối: “Có nên
đánh ngất San San không? Nhưng vũ khí của tụi tôi… dùng cái nào cũng có thể
giếc cô ấy mất”
Hạ Tinh Lê nhíu mày, kiên nhẫn cạn sạch: “Đừng hỏi tôi. Đợi cô ta biến dị thật, tôi
không tin các người còn dám giữ”
Ngay sau đó, Hàn Ngọc như nghe ra ẩn ý, bước tới đá văng Tiết San San. Người
thường trúng cú đá đó chắc gãy xương, nhưng Tiết San San chỉ lăn đi mấy mét
rồi bò dậy, gần như không hề hấn, còn hung bạo hơn.
Lâm Tân Linh hoảng: “Đừng vậy… San San dù sao cũng là đồng đội…”
Trương Duệ vừa thoát chết, mặt đỏ bầm vì thiếu khí, nhưng vẫn gào lên với
Hàn Ngọc: “Mày điên à?! Tránh xa bạn gái tao! Mày động vào cô ấy tao giếc
mày!”
Diêu Thương cười lạnh: “Giờ mới nhớ làm đàn ông?”
Hạ Tinh Lê không muốn lãng phí thêm thời gian. Không tự tay giếc Tiết San San
đã là giới hạn nhẫn nhịn của cô. Cô quay đi, lên xe: “Lên xe. Vào trong trường
kiếm chỗ bán đồ ăn vặt”
Vào được khu an toàn thì phải ăn, phải ngủ, nếu không mệt đến chết trước.
Còn sống chết của người khác, cô chọn tôn trọng số phận họ.
Diêu Thương và Hàn Ngọc lập tức lên xe theo cô. Lâm Tân Linh và Vệ Thao chần
chừ, Lâm Tân Linh còn níu áo Hạ Tinh Lê: “Chị Tinh đừng đi… Chị giỏi vậy chắc
có cách cứu San San mà…”
Hạ Tinh Lê gạt tay cô bé ra, giọng bình thản: “Nhiều lúc tụi tôi tự cứu mình còn
khó. Đưa các người tới đây đã là hết tình hết nghĩa. Các người thương người thì
ở lại với họ, không liên quan đến tôi”
Chiếc xe lao đi, bỏ lại bốn người ở phía sau.
Trên đồng hồ đếm ngược, khu an toàn còn 4 giờ 45 phút nữa mới hết hiệu lực.