Dù chỉ người giữ chìa khóa mới dùng được xe, Hạ Tinh Lê vẫn đỗ xe ở chỗ kín và
an toàn nhất có thể: bãi rác phía sau thư viện học viện Hồng Diệp.
Thư viện trông khá thích hợp để nghỉ tạm. Hơn nữa đi về phía đông khoảng năm,
sáu trăm mét là siêu thị nhỏ trong trường, tiện để kiếm đồ ăn.
Hạ Tinh Lê đúng là đói rã rời. Tiêu hao quá nhiều khiến cô thiếu đường và năng
lượng nghiêm trọng, nên vừa vào siêu thị là thấy gì ăn được cũng nhét vào
miệng: sô cô la, bánh quy kẹp, đậu hũ khô cay, bánh trứng cuộn…
Diêu Thương đi phía sau sợ cô nghẹn, vội đưa cho cô một chai trà đỏ: “Ăn chậm
thôi, uống nước cho trôi”
“Anh không hiểu đâu. Giờ tôi giống cái máy rỉ sét, không châm thêm dầu là lát
nữa đứng máy. Lúc đó hai người tự lo mà chạy” Nói đến đây cô chợt giật mình,
nhìn quanh: “Ủa Hàn Ngọc đâu? Anh coi chừng, đừng để cậu ta chạy lung tung”
“Ở kia đang lấy dao cạy hộp thịt hộp cơm trưa kìa. Nó mười chín hai mươi tuổi
rồi, có phải trẻ con lạc đường đâu” Diêu Thương cau có. “Cô có phải để ý nó quá
không? Rốt cuộc ai mới là đồng đội thân thiết của cô?”
“Nếu là đồng đội thì đều như nhau, phân thân sơ làm gì?” Hạ Tinh Lê vừa nhai sô
cô la vừa nói lơ mơ, rồi bỗng hỏi: “Mà anh có thấy… Hàn Ngọc hơi giống anh
không?”
“…Giống tôi?”
“Ừ. Cái kiểu vừa liều vừa nghe lời ấy. Giống anh hồi cấp ba. Tôi nhớ hồi mới vào
đại học anh còn nhuộm tóc bạc, sau bị gọi lên bảng suốt nên nhuộm lại”
Diêu Thương im lặng một lúc, vừa tức vừa buồn cười: “Cô ơi, tôi còn sống sờ sờ
đây, cũng chưa già. Cô không cần nhìn người mới rồi mới nhớ tới tôi chứ?”
“Tôi có nói nhớ lại gì đâu, tôi nói vu vơ thôi” Hạ Tinh Lê ném cho anh một hộp
bánh quy kẹp, nhét đầy sô cô la vào túi rồi kéo tấm khiên của mình đi ra cửa.
Mấy chuyện “lừa tình” với cô không tồn tại. Cô chỉ đang đói và mệt.
Bên ngoài học viện Hồng Diệp nhìn âm u, nhiều tòa nhà cháy đen, phần lớn thành
phế tích. Nhưng thư viện lại còn nguyên, gần như sạch sẽ nhất trong khu này.
Ban ngày, dù sương mù dày, vẫn có chút nắng lọt qua cửa sổ, chiếu vào phòng
đọc im ắng.
Phòng đọc là Diêu Thương chọn: sạch, ít mùi mốc, thảm dày, hai bên có giá
sách chắc làm chỗ núp được. Lại ở tầng hai, có thể nhảy cửa sổ chạy nếu có
chuyện.
Anh ta quen tay cởi áo khoác lót cho Hạ Tinh Lê. Không ngờ quay lại thấy Hàn
Ngọc cũng đưa áo khoác của mình, còn kiếm hai quyển sách mềm vừa dày kê
làm gối.
Hạ Tinh Lê ngán ngẩm: “Hai người khách sáo quá rồi. Tôi nằm đất cũng được”
Nhưng hai người đàn ông liếc nhau, ai cũng không chịu mặc áo lại, cứ trải ra cho
cô như đang… ganh đua.
Cô lười đoán họ nghĩ gì. Cô chỉ muốn ngủ.
“Vậy tùy hai anh. Có việc gọi tôi”
Nói ngủ là ngủ, chưa đầy mười giây đã chìm.
Diêu Thương nằm tạm trên bàn. Hàn Ngọc kê ghế nằm sát cửa. Hai người cách
nhau một đoạn, nhưng đều canh theo hướng có thể nhìn thấy Hạ Tinh Lê.
Diêu Thương không buồn ngủ. Anh cầm tạm truyện tranh đọc, chán thì quay sang
nhìn Hạ Tinh Lê. Rồi anh phát hiện Hàn Ngọc cũng đang nhìn cô.
Anh nhắc khẽ: “Này nhóc. Cậu nên ngủ đi. Nhìn chằm chằm người ta như vậy
không lịch sự”
Hàn Ngọc làm một đoạn thủ ngữ khá dài, Diêu Thương không hiểu.
“Tôi không rành thủ ngữ. Viết đi”
Hàn Ngọc thật sự lấy bút và quyển vẽ ra viết. Chữ thì ngoằn ngoèo như muốn
chọc tức:
han/chuong-52-bien-dihtml]
【Anh với cô ấy đâu phải người yêu, không liên quan đến anh】
Diêu Thương nghiến răng: “Sao cậu biết tụi tôi không phải? Chuyện đó cần báo
cáo cho cậu à?”
Hàn Ngọc cong môi cười nhạt, rồi giơ tờ khác:
【Cô ấy nhìn là biết không thích anh】
【Hoặc từng thích, giờ không còn nữa】
Diêu Thương im bặt. Mắt anh lạnh đi, như có lưỡi dao vô hình kề lên mặt đối
phương. Một lúc sau, anh mới dời mắt, ném lại một câu: “Lo chuyện của cậu đi”
Hàn Ngọc là người Hạ Tinh Lê chọn. Diêu Thương không muốn gây xung đột làm
cô khó xử.
Nhưng đúng là lời của Hàn Ngọc đã chạm trúng thứ anh luôn né:
Đây là ván thứ ba của Hạ Tinh Lê. Qua ván này, cô sẽ không còn là “người mới”,
sẽ mở quyền hạn đầy đủ. Nghĩa là chỉ cần cô không muốn gặp anh, anh có thể sẽ
không bao giờ gặp lại cô nữa.
…
Hạ Tinh Lê tỉnh dậy vì đồng hồ rung. Trên màn hình nhắc rằng còn nửa giờ nữa
“buff khu an toàn” của Hồng Diệp sẽ hết.
Cô nhìn quanh, thấy Diêu Thương và Hàn Ngọc đều đã tỉnh. Diêu Thương đưa cô
một chai nước điện giải, báo: “Vừa nãy bên khu nhà thí nghiệm có tiếng động,
nhưng xa quá, tôi không chắc là gì”
“Trong trường vẫn là khu an toàn, chắc không phải tang thi tự xuất hiện. Khả năng
cao là người chơi vào rồi biến dị” Hạ Tinh Lê nghĩ nhanh, “Có thể là Tiết San San
biến dị”
Diêu Thương gật nhẹ: “Vậy Trương Duệ chắc toi rồi. Linh Linh với Vệ Thao nếu
chạy không đủ nhanh cũng khó thoát”
“Không sao. Tôn trọng số phận người khác”
Ba người chuẩn bị rời thư viện. Nhưng còn chưa kịp xuống lầu thì bên ngoài bỗng
ầm một tiếng kinh thiên, cả tòa nhà rung bần bật. Liền sau đó là tiếng va đập liên
hồi như có thứ gì đó đang lao lên lầu.
Hàn Ngọc gần cửa nhất, liếc ra ngoài một cái thì sắc mặt biến hẳn, lập tức đóng
sầm cửa lại. Cậu ta không giải thích, chỉ phất tay ra hiệu: Đi cửa sổ!
May mà trước đó Diêu Thương đã buộc sẵn một dây thoát hiểm bằng khăn trải
bàn treo ngoài cửa sổ phòng đọc. Ba người leo xuống rất nhanh, chưa đầy nửa
phút đã đáp đất an toàn.
Xe đỗ ở bãi rác sau thư viện, theo lý không xa. Nhưng thứ đang đuổi theo phía
sau nhanh khủng khiếp, trong chớp mắt đã nhào tới cửa sổ tầng hai.
Hạ Tinh Lê quay đầu lại, tim rơi thẳng xuống.
Một con tang thi như quái vật ăn thịt người, mắt đỏ rực chiếm gần nửa khuôn mặt,
miệng đầy răng nanh, đã phá cửa sổ nhảy thẳng ra, tứ chi chống đất. Nó lao tới
bằng những nhịp nhảy ngắn mà cực mạnh, chỉ vài lần đã áp sát ba người.
Thân nó cơ bắp cuồn cuộn, xương gồ ghề, da và móng vuốt ánh lên sắc đỏ sẫm
như than hồng trong sương.
Đó là người lây nhiễm Bạo Nộ, cấp cao bậc 6.
Và còn kinh khủng hơn…
Trong miệng nó đang nhai dở một nửa thân người. Chiếc áo bóng chày đỏ rách
bươm kia quá quen: áo đôi của Tiết San San và Trương Duệ.
Với tốc độ và sức bật như vậy, cấp vũ khí hiện tại của nhóm Hạ Tinh Lê không thể
đối đầu.
Nguy hiểm đã sát ngay trước mắt.