Đêm lại buông xuống. Tính từ lúc ván game này bắt đầu, đã trôi qua 27 tiếng.
Quy tắc từng nói rõ: người chơi bị người lây nhiễm cắn hay cào sẽ biến dị ngẫu
nhiên thành bất kỳ cấp bậc người lây nhiễm nào, tùy theo trạng thái tinh thần và
thể chất lúc đó. Tiết San San oán hận Trương Duệ đến tận xương, giận dữ bùng
nổ, nên cô ta biến thẳng thành người lây nhiễm Bạo Nộ bậc 6.
Đáng lẽ cô ta đã biến dị từ lâu, chỉ là vẫn quanh quẩn trong học viện Hồng Diệp.
Nhưng điều kỳ lạ là cô ta lại tìm đúng đến thư viện, còn lao thẳng tới nhóm Hạ
Tinh Lê như thể mục tiêu đã được xác định sẵn, nhất quyết muốn giếc họ.
Quá bất thường.
Người lây nhiễm Bạo Nộ mạnh vượt xa các loại trước đó. Dù Hạ Tinh Lê đang
cầm vũ khí Lục cấp 1, trước mặt con quái này cũng chẳng khác gì đồ chơi.
Không kịp nghĩ nhiều, con quái vật đã bật tới, nhắm thẳng vào Hạ Tinh Lê ở bên
phải.
Hạ Tinh Lê theo bản năng giơ tấm khiên lên đỡ. Răng cưa quanh khiên xoay vun
vút, nhưng chỉ cứa được lớp da ngoài của nó, rồi bị nung đỏ ngay lập tức.
Hóa ra thứ ánh tối bao quanh tứ chi nó đúng là lửa.
Cú va chạm kinh hoàng ập tới. Dù tấm khiên đã giảm bớt lực, Hạ Tinh Lê vẫn bị
hất văng, trượt dài trên mặt đất. Cả người cô choáng váng, ngực dội máu, suýt
ngất.
Đúng lúc đó, Diêu Thương từ bên hông lao tới, giáng một gậy vào con Bạo Nộ.
Nanh sói côn của anh đã là Vàng cấp 3, vẫn không đủ gây sát thương đáng kể,
nhưng đủ để khiêu khích nó. Con Bạo Nộ lập tức bỏ Hạ Tinh Lê, quay ngoắt sang
nhắm vào Diêu Thương.
Hàn Ngọc chần chừ đúng một nhịp, giữa việc đỡ Hạ Tinh Lê và hỗ trợ Diêu
Thương, cuối cùng cậu chọn hỗ trợ Diêu Thương. Cậu dồn toàn lực đâm dao
vào chân trước cơ bắp cuồn cuộn của con Bạo Nộ. Vết thương không sâu, nhưng
cũng rạch được da thịt, máu đen sệt kéo thành một vệt trên đất.
Cậu chưa kịp rút dao, con Bạo Nộ cúi xuống, hàm răng nanh như hoa ăn thịt
người sắp cắn xuyên cổ họng cậu.
Diêu Thương lập tức vòng tay từ phía sau ôm lấy cổ Hàn Ngọc, vừa che cổ họng
cậu, vừa giật cậu lùi ra khỏi chỗ chết.
Hạ Tinh Lê vừa chạy sát tường vừa hét lớn, giọng dứt khoát: “Quay lại thư viện!
Chui cửa sổ! Ra cửa sau tầng một! Cửa sau tầng một!”
Cô nhớ rõ thư viện tầng một có cửa sau. Nếu chạy vòng ngoài để tới xe, giữa
đường chắc chắn bị Bạo Nộ đuổi kịp xé xác. Phải quay vào trong nhà, ít nhất
không gian hẹp sẽ hạn chế phần nào sức bật và tốc độ của nó.
Diêu Thương và Hàn Ngọc lập tức lao về cửa sổ tầng một. Hạ Tinh Lê tới trước,
nhảy bám cửa sổ thì phát hiện bị chốt. Cô không do dự, đá vỡ kính.
“Vào!”
Ba người lao xuyên qua sảnh tầng một, đẩy đổ bàn ghế làm chướng ngại.
Nhưng sức phá hoại của Bạo Nộ không thể tưởng tượng. Tiếng nổ ầm ầm vang
lên, cả mảng tường chỗ cửa sổ bị nó húc sập một nửa. Nó lao qua sảnh như một
cơn bão, mảnh vỡ bay tứ tung.
Chậm một bước là chết ngay.
Diêu Thương dùng nanh sói côn đập bung cửa sau thư viện. Ra khỏi cửa là bãi
rác sau nhà. Chiếc xe đen đỗ cách đó hơn trăm mét. Hạ Tinh Lê vừa bấm chìa
khóa đã thoáng thấy một bóng đen vụt qua góc tòa nhà, nhưng trời tối quá, cô
không kịp nhìn kỹ.
Cô nhào vào ghế lái. Diêu Thương lên ghế phụ. Hàn Ngọc ngồi sau. Chỉ bảy tám
giây, bức tường cạnh cửa sau đã bị Bạo Nộ dỡ nát.
Con Bạo Nộ lao tới ngay trước mũi xe, đúng lúc Hạ Tinh Lê vừa nổ máy, chưa kịp
tăng tốc.
Xe Cam cấp 1 chống được tang thi thường còn tạm, trước mặt Bạo Nộ thì đúng là
xe đồ chơi, có thể bị hất văng bất cứ lúc nào.
Hàn Ngọc lập tức giơ tấm khiên lên, dựng thẳng chắn sát cửa sổ bên ghế lái.
Quả nhiên, Bạo Nộ vung móng vuốt tát thẳng vào kính bên Hạ Tinh Lê. Kính nổ
tung, nhưng nhờ tấm khiên, Hạ Tinh Lê không bị thương.
Dù vậy, lực va quá mạnh khiến xe mất lái. Hạ Tinh Lê và Diêu Thương cùng ghì
tay lái mới kéo xe về lại quỹ đạo. Hạ Tinh Lê đạp ga hết cỡ, bánh xe cuốn bụi rác
tung lên như lốc.
Xe lao đi. Bạo Nộ đuổi một đoạn, nhưng cuối cùng vẫn chậm hơn, khoảng cách bị
kéo giãn dần rồi nó đành bỏ cuộc.
Tấm khiên vẫn kẹt chặt giữa ghế lái và cửa xe. Hạ Tinh Lê vừa định cảm ơn Hàn
Ngọc thì liếc gương chiếu hậu, tim lại thắt lại.
Kính cửa sổ hàng ghế sau vỡ nát, gió rít vào ầm ầm. Và Hàn Ngọc đang cúi đầu,
cánh tay cậu có một vết cào dài ghê người, sâu đến mức thấy cả thịt trắng bên
trong, áo đen thấm đỏ máu.
Cậu từ từ thả tay khỏi tấm khiên.
Lúc đánh không trúng ghế lái, con Bạo Nộ đã lập tức quay sang nhắm Hàn
Ngọc phía sau. Hàn Ngọc phải che cho Hạ Tinh Lê đang lái xe, nên gần như lấy
thân mình đổi thời gian. Cậu không kịp né, bị móng vuốt quệt trúng ngay khoảnh
khắc xe vừa tăng tốc lao đi.
May là Hạ Tinh Lê xử lý đủ nhanh, nếu không cậu không chỉ bị cào tay, có khi đã
mất nửa người.
Nhưng bị cào mà không có thuốc giải độc thì kết cục cũng gần như chết.
han/chuong-53-nan-dehtml]
…
Hạ Tinh Lê lái rất lâu, đến khi chắc chắn con Bạo Nộ không bám nữa và xung
quanh tạm an toàn, cô mới dừng xe trước một quán ăn bỏ hoang bên đường,
trông như từng là quán mì.
Bên trong tan hoang, bàn ghế đổ ngổn ngang, tường và sàn đầy vết máu. Sau
quầy có một thi thể bị cắn xé nát bươm, có lẽ là chủ quán, chắc chắn không
thể biến dị nữa.
Hạ Tinh Lê kiểm tra thi thể theo thói quen nghề nghiệp. Không ngờ cô moi
được từ dưới vùng xương sườn nát bấy một viên giống như hạt pha lê trong suốt.
Ngay sau đó hệ thống hiện thông báo:
【Chúc mừng người chơi Hạ Tinh Lê nhận được 1 lần cơ hội nâng cấp vũ khí bất
kỳ (tối đa màu vàng). Hãy hoàn tất trong 10 phút】
Hóa ra trên bản đồ còn có kiểu đạo cụ này. Nhặt được là lời.
Hạ Tinh Lê chọn nâng cấp chiếc xe, vì xe vừa bị Bạo Nộ phá đến tả tơi. Cô bấm
xác nhận xong, nhìn ra ngoài thì thấy chiếc xe đen đã to và chắc hơn hẳn, thân xe
lại gần như nguyên vẹn.
Xe được nâng thành Vàng cấp 1.
Cô im lặng chừng nửa phút, đóng cửa quán mì, rồi móc một viên sô cô la nhét
vào miệng như để ép mình bình tĩnh lại.
Sau đó cô quay sang, nhìn Diêu Thương và Hàn Ngọc đứng hai bên, thở ra thật
sâu.
“Được rồi. Xe đã xong. Giờ chúng ta phải bàn cách trong bốn giờ, tìm đủ hai lọ
thuốc giải độc”
Không sai. Hai lọ.
Vì không chỉ Hàn Ngọc bị cào.
Diêu Thương cũng bị cắn.
Lúc cứu Hàn Ngọc, anh dùng cánh tay che cổ họng cậu, không kịp né nên bị răng
nanh của Bạo Nộ cắn trúng. Nếu anh lùi chậm thêm chút nữa, có khi cổ tay đã bị
cắn đứt lìa.
Anh cố không kêu, sợ làm rối đội hình. Hạ Tinh Lê thấy khi lên xe. Chưa kịp tiêu
hóa xong, Hàn Ngọc lại bị cào.
Giờ tình hình là: trừ Hạ Tinh Lê, hai đồng đội đều đứng trước nguy cơ biến dị.
Hàn Ngọc lúc này mới biết Diêu Thương cũng bị thương, cậu nhìn sang anh, ánh
mắt phức tạp.
Diêu Thương lại rất thản nhiên, như thể bị cắn không phải chuyện lớn: “Không
sao đâu A Lê. Tìm được thì tìm, không được cũng thôi. Nếu đến lúc tôi giống Tiết
San San, cô cứ giếc tôi”
Hạ Tinh Lê chửi thẳng: “Anh nói cái gì vậy? Tôi đang nghĩ cách cứu anh, anh lại
nói kiểu buông xuôi. Anh muốn chết thì tự đi chết, đừng bắt tôi phải giếc!”
“…Cô đừng nóng”
“Tôi không nóng? Nói thật, giờ tôi còn cáu hơn cả con Bạo Nộ. Lát nữa tôi ra
ngoài để tang thi cắn một cái, tôi biến dị cấp cao thì thôi, ai cũng đừng hòng qua
ải, chết hết đi!”
Diêu Thương biết cô có thể tát mình thật, lập tức im luôn, kéo ghế ngồi xuống.
Anh không sợ chết, nhưng anh sợ nhất là làm cô mất bình tĩnh.
Hàn Ngọc thấy hai người căng thẳng, tưởng do mình gây ra, liền lôi sổ và bút ra
viết nhanh đưa cho Hạ Tinh Lê:
【Đừng làm khó. Bốn tiếng nữa chúng ta tách đội】
Hạ Tinh Lê tức đến muốn nổ: “Cậu còn nghĩa khí ghê, bị thương vậy mà vẫn ‘tổ
đội thêm bốn tiếng’ hả?”
Hàn Ngọc viết tiếp, chữ rất nghiêm túc:
【Vì hiện tại chưa biến dị. Còn tỉnh】
Hạ Tinh Lê giật bút ném qua một bên. Cô hiếm khi nghiêm mặt đến vậy, giọng
lạnh và chắc:
“Nghe này, Hàn Ngọc. Đã là đồng đội thì phải tin nhau. Tôi sẽ không bỏ đồng đội.
Cậu cũng đừng tự nghĩ linh tinh. Thuốc giải độc khó tìm, nhưng khó thì mới phải
vượt qua. Tôi cần cậu tin tôi, và cũng tin chính cậu”
Hàn Ngọc nhìn cô đờ người, quên cả đau. Một lúc rất lâu sau, cậu mới gật đầu.