Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn]

Chương 54: Quán mì



Trước đây, Hạ Tinh Lê chưa từng nghĩ có một ngày mình lại bị ném vào một trò

chơi sinh tử hoang đường như thế này. Ở đây có luật chơi tàn khốc, có những

lựa chọn khó khăn, và còn có chuyện buồn cười nhất: cô lại phải kề vai chiến đấu

với bạn trai cũ.

Tình hình hiện tại là thế này: bạn trai cũ vẫn rất “trung thành” với cô, còn đồng đội

mới quen chưa lâu cũng rất nghe lời cô. Vậy mà cả hai lại cùng xui một lúc, bị

tang thi Bạo Nộ “hạ gục” trong một lần, giờ đều cần thuốc giải độc.

Trong đội, chỉ còn mình cô là người bình thường chưa bị thương. Thế mà hai

người kia lại tự động coi cô là đội trưởng, khiến cô phải gánh trách nhiệm cứu

mạng.

… Tinh thần trách nhiệm đúng là thứ đáng ghét.

“Yên tâm, hai anh bị cắn mới khoảng nửa tiếng thôi, vẫn còn kịp” Hạ Tinh Lê

vừa nói vừa tìm vải sạch trong khu bếp quán mì, lại lấy rượu trắng để sát trùng

vết cắn trên cổ tay Diêu Thương. “Đừng nghĩ chuyện ai hy sinh ai. Với tôi, cả hai

đều phải cứu. Giờ quan trọng nhất là phải đoán xem hai anh có thể biến dị theo

hướng nào”

Rượu trắng đổ vào vết thương đau đến thấu xương. Diêu Thương toát mồ hôi,

nhưng không hề kêu cô nhẹ tay, chỉ cúi mắt nhìn cô rồi nói tiếp theo ý cô:

“Lúc Tiết San San sắp biến dị, mặt và cơ thể cô ta có dấu hiệu giống Bạo Nộ, nhìn

là thấy đang phẫn nộ dữ lắm. Tôi đoán trước khi biến dị sẽ có cảm giác, người

trong cuộc rõ nhất, chỉ là cố nhịn thôi”

Hạ Tinh Lê gật đầu: “Vậy hai anh có cảm giác gì không? Nếu chưa rõ thì tự quan

sát, có gì lạ phải báo ngay”

Biết họ sắp biến thành loại nào thì mới tìm đúng thuốc giải độc tương ứng.

Lệch màu là vô dụng.

Diêu Thương nói thật: “Tôi vừa đối chiếu thông tin rồi. Chưa thấy phản ứng đặc

biệt, chỉ là cổ tay trái đau đến mức chắc cầm không nổi cây gậy này”

“May là tay trái” Hạ Tinh Lê đáp. “Tay phải anh thuận hơn, không ảnh hưởng

nhiều”

“Cô đúng là tin tôi thật”

Hạ Tinh Lê liếc xéo anh, cố tình siết băng mạnh tay hơn. Diêu Thương nhíu mày

ngay lập tức. Cô đưa luôn cho anh hộp sữa còn lại.

“Hộp cuối cùng. Uống đi”

Rồi cô nhìn sang Hàn Ngọc. Cậu tóc bạc đang tự quấn băng cho mình bằng mảnh

vải xé ra, im lặng đến mức trông vừa cô độc vừa tội.

Cậu bị thương vì che cho cô. Dù lúc đó cô là tài xế, cô mà chết thì cả đội coi

như xong, nhưng nghĩa khí vẫn là nghĩa khí. Hạ Tinh Lê không phải người vô ơn.

Cô bước tới: “Để tôi giúp cậu”

Hàn Ngọc buông cánh tay xuống, có vẻ hơi ngượng ngùng. Mặt cậu tái, nhưng tai

lại đỏ lên.

“Tạ… tạ”

Đó là lần đầu tiên từ lúc gặp nhau, cậu thật sự phát ra tiếng. Dù giọng khàn, yếu,

nghe như lâu rồi không nói, nhưng Hạ Tinh Lê vẫn nghe rõ.

Cô nhướng mày: “Ồ, hóa ra thỉnh thoảng cũng nói được vài chữ?”

Hàn Ngọc quay sang Diêu Thương, do dự một chút rồi cũng lắp bắp: “Cũng… tạ,

tạ anh”

Diêu Thương bóp bẹp hộp sữa trống, mặt tỉnh bơ: “Không cần. Chuyện nhỏ. Với

lại cậu còn có ích cho A Lê”

“Thôi hai anh đừng khách sáo nữa” Hạ Tinh Lê thở dài. “Nghỉ thêm hai mươi phút

rồi đi. Trước khi có nhắc nhở thuốc giải, tôi phải hoàn thành điều kiện để lấy

nhắc nhở”

Muốn có một lần nhắc nhở thì phải giếc 20 tang thi. Hai lần là 40 con. Họ đã

tích được một phần từ trước, nhưng ít nhất vẫn phải bù thêm gần 30 con nữa.

Ba mươi con nghĩa là gì?

Không cần nghĩ. Giếc là xong.

“Lát nữa hai anh đừng đứng nhìn. Mỗi người phải góp sức, giếc thêm cho đủ

số”

Hàn Ngọc gật đầu.

Diêu Thương cười: “Yên tâm, tôi sẽ cố. Cùng lắm bị cắn thêm hai cái… nợ nhiều

không lo, thuốc giải chắc vẫn hiệu lực như nhau”

“… Tôi nghi tang thi cắn nhầm, đáng lẽ nó phải cắn vào đầu anh”

Hạ Tinh Lê vừa định đứng dậy thì bên ngoài quán mì bỗng vang lên tiếng bước

chân. Không giống tang thi, nghe giống người chơi. Không chỉ một người, khoảng

bốn năm người.

Rất nhanh, họ dừng lại ngay cửa. Rõ ràng bị chiếc xe mới nâng cấp đỗ ngoài kia

thu hút.

Bên ngoài vang lên tiếng chửi thề phấn khích:

han/chuong-54-quan-mihtml]

“Vãi! Có xe hả? Game này gần nửa chặng rồi tao còn chưa thấy nổi cái xe đạp,

giờ có hẳn bốn bánh?!”

“Có xe này là anh em mình chạy thẳng lên khu bắc tìm thuốc vạn năng được

rồi!”

“Xe nhìn là biết cứng, tang thi thường đập chắc không hỏng đâu!”

“Nhưng tao có lái được không? Có cần chìa không?”

… Đúng, cần chìa.

Hạ Tinh Lê im lặng nghe họ nói, đến khi họ mò mãi không ra cách mở xe thì cơn

phấn khích chuyển thành tức tối, rồi nảy ra ý đồ xấu.

“Đm, tao lái không được thì cũng đừng để người khác lái. Đập nát nó!”

“Búa tao Vàng cấp 2, đập cái xe chắc đủ chứ? Đập nát!”

Xe vừa lên Vàng cấp 1, búa Vàng cấp 2 cao hơn. Không ai chắc xe có bị phá

hỏng hay không.

Hạ Tinh Lê không dám cược.

Cô bước ra, mở cửa quán.

Bốn người đàn ông ngoài cửa quay phắt lại. Hai bên đối mặt nhau.

Hạ Tinh Lê nói chậm rãi: “Làm ơn. Xe này là vũ khí cá nhân của tôi. Các anh đừng

phá”

Sau trận chạy trốn kinh hoàng, tóc cô rối, quần áo bẩn, mặt còn dính bụi. Tấm

khiên Lục cấp của cô lại để khuất phía sau quầy nên từ ngoài nhìn vào, cô trông

giống một cô gái yếu thế, chẳng có gì đáng sợ.

Gã dẫn đầu mặc áo da nhìn cô từ đầu đến chân, rồi liếc qua Diêu Thương và Hàn

Ngọc đang đầy máu phía sau. Hắn cười khẩy, còn trêu đồng bọn:

“Tao lần đầu thấy kiểu một nữ dắt hai thằng đàn ông phế thế này. Hai thằng không

bảo vệ được em gái, còn kéo theo người ta”

Đám kia hùa theo cười cợt.

Gã áo da hỏi: “Cô quen hai thằng đó à?”

“Quen”

“Hai thằng đó đánh nhau hay bị tang thi cắn?”

Hạ Tinh Lê liếc nhanh Diêu Thương và Hàn Ngọc, rồi nhìn thẳng hắn: “Bị tang thi

cắn”

Gã áo da tặc lưỡi: “Vậy sắp biến dị còn gì”

“Chưa nhanh vậy”

“Chưa nhanh nhưng sớm muộn cũng biến. Cô còn phải tìm hai lọ thuốc giải,

giữ hai cái xác dự bị làm gì cho khổ?” Hắn nhếch miệng. “Hay cô đưa chìa khóa

rồi đi theo bọn tôi. Bốn anh em tôi thương hoa tiếc ngọc, đảm bảo cô sống sót, lại

còn được chăm cho sướng”

“Nhưng xe chở năm người chắc chật”

“Không chật. Chật thì cô ngồi lên đùi bọn tôi”

Đám phía sau cười hô hố, ánh mắt đầy ác ý.

Nhìn là biết hôm nay chúng không định buông. Dù cô đồng ý hay không, chúng

cũng sẽ tìm cách cướp chìa.

Hạ Tinh Lê suy nghĩ rất nhanh. Rồi cô cố tình làm giọng mình mềm xuống, tỏ ra

lưỡng lự và sợ hãi:

“Nhưng… hai người kia ít nhất cũng có bản lĩnh, không thì đâu lấy được xe. Tôi

theo các anh… các anh phải có gì hơn người chứ?”

Gã áo da đắc ý chỉ đồng hồ: “Hai thằng đó chỉ may thôi. Cô ngoan ngoãn nghe lời,

bọn tôi cho cô xem nhắc nhở, rồi có vũ khí tốt cũng chia cô một món. Cô còn sợ

không qua ải?”

“Thật không?”

“Thật. Tôi không lừa gái đẹp”

Hạ Tinh Lê mỉm cười nhẹ, gật đầu: “Ừ. Vậy cảm ơn anh đã chỉ đường cho tôi”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.