Hạ Tinh Lê như đã quyết định. Vừa đáp lời mời của gã mặc áo da xong, cô chậm
rãi bước tới, rút chìa khóa xe trong túi ra, giơ lên cho hắn thấy.
“Chìa khóa ở đây. Nhưng… thật sự phải bỏ mặc hai người bạn của tôi lại đây
sao?”
Gã áo da từ đầu đến cuối chỉ chăm chăm nói chuyện với cô, thậm chí còn chẳng
thèm liếc Diêu Thương và Hàn Ngọc đang ngồi phía sau. Hắn nghe cô hỏi thì cười
khinh:
“Cô còn lăn tăn làm gì? Hai thằng đó sớm muộn cũng thành xác thôi. Nếu cô
không nỡ để họ tự sinh tự diệt, bọn tôi giúp cô luôn. Giếc trước cho họ khỏi
đau, coi như giải thoát”
Hạ Tinh Lê thở dài: “Vậy à… nhưng hai người đó tính tình không tốt, chắc không
chịu”
“Ý chúng nó quan trọng gì?” hắn gằn giọng.
Cô mỉm cười dịu dàng: “Họ không quyết được, nhưng tôi quyết được”
“… Cái gì?”
“Không có gì”
Ngay giây sau, vẫn với nụ cười hiền lành ấy, ở khoảng cách cực gần, Hạ Tinh Lê
đâm thẳng một nhát dao vào bụng hắn.
Dao này là của Hàn Ngọc. Trước khi mở cửa, cô đã mượn dao, giấu trong tay áo
rộng. Sau khi nâng cấp lên Vàng, con dao không chỉ sắc hơn mà còn có thể kéo
dài, vặn chuôi một cái là lưỡi dao bật ra như mũi lao, xuyên người cực dễ.
Mũi dao xuyên qua, máu bắn ra. Hạ Tinh Lê tận dụng khoảnh khắc hắn còn
chết lặng vì sốc, ấn sâu thêm, rồi rút dao ra gọn ghẽ, đá hắn văng vào tường.
Nhát này vừa chuẩn vừa độc. Gã áo da đập mạnh vào vách, gục xuống, máu
trào ra ở miệng, cổ họng chỉ kịp “ục ục” vài tiếng rồi trợn mắt tắt thở.
Ba tên còn lại đứng sững người. Nhưng chỉ vài giây sau, họ đã thấy hai bóng
người lao vút tới cửa.
Là Diêu Thương và Hàn Ngọc. Họ đã nhận được ánh mắt ám hiệu của Hạ Tinh Lê
từ trước. Đồng đội với nhau, ít nhất phải có chút ăn ý này.
Hai người vượt qua xác gã áo da, khóa chặt cửa quán mì trước khi bọn kia kịp
phản ứng.
Bắt cá vào rọ.
Con mồi tự đưa tới, đương nhiên không thể thả.
Giếc một người chơi, tương đương được cộng thưởng theo số lượng tang thi
cấp cao nhất hiện tại nhân ba. Bốn người chơi là mười hai điểm “đường tắt” để
nâng vũ khí.
Vậy thì… giếc.
Ba đánh ba. Đám kia không ngờ một đội trông như “tàn quân” lại là ba kẻ sẵn
sàng liều mạng, ngay từ đầu đã xác định sẽ lấy mạng họ.
Không còn đội trưởng, ba tên kia cuống cuồng rút vũ khí tự vệ. Thực ra chúng
cũng không phải dạng yếu, vũ khí không thấp, mà Diêu Thương và Hàn Ngọc lại
đang bị thương nên sức chiến đấu giảm mạnh. Hai bên lao vào nhau, đánh đến
mức gần như phá nát cả quán mì, nhất thời chưa ai chiếm lợi rõ rệt.
Cho tới khi Hạ Tinh Lê lôi tấm khiên Xanh lục cấp 1 từ sau quầy ra và quay lại
chiến trường.
Vũ khí đạt đến cấp Lục thì sức mạnh nhảy vọt hẳn. Đối đầu với vũ khí Vàng, nó
có ưu thế áp đảo.
Răng cưa trên khiên xoay vun vút, rung lên tiếng “vù vù” lạnh gáy. Hạ Tinh Lê
quát ngắn gọn:
“Tránh ra!”
Diêu Thương né trước, tiện tay kéo Hàn Ngọc ra khỏi tầm chém. Ngay giây sau,
Hạ Tinh Lê xông lên, húc thẳng tên gần nhất vào tường, răng cưa cắt ngang
người hắn.
han/chuong-55-giethtml]
Máu bắn như vỡ ống. Hai nửa thân thể rơi xuống đất.
Cô xoay người vung khiên, đập thẳng vào vũ khí của tên thứ hai, chấn vỡ cả cán
dao, rồi răng cưa lướt tiếp, cắt đứt cổ hắn.
Máu tạt đầy mặt cô. Ánh mắt cô lạnh băng, chân giẫm lên một đống đổ nát, trông
như thứ gì cản đường cũng sẽ bị nghiền nát.
Tên cuối cùng thấy đồng đội chết sạch thì chân mềm nhũn, không còn gan
chống cự. Cửa lại bị Diêu Thương và Hàn Ngọc chặn, chạy cũng không thoát.
Hắn run rẩy quỳ sụp xuống trước mặt Hạ Tinh Lê, chắp tay van xin:
“Cô… cô ơi… tôi sai rồi! Tôi chỉ đi theo thôi, tôi không có tiếng nói trong đội! Tôi
không định làm khó các người! Xin tha cho tôi!”
Hạ Tinh Lê lau máu trên mặt, cúi xuống nhìn hắn:
“Đội trưởng các anh lúc nãy khoe dữ lắm, nói có nhiều nhắc nhở chia sẻ cho tôi.
Có nhắc nhở gì? Nói nghe xem”
Hắn ấp úng: “Thật ra… không có nhắc nhở đặc biệt nào hữu dụng. Hai cái đầu tụi
tôi phí vào việc tìm lối ra, sau mới biết vô nghĩa. Rồi chọn một cái nhắc nhở đặc
biệt, nhưng… khó hiểu lắm”
“Nhắc nhở gì?”
Hắn nuốt nước bọt: “Nó nói kiểu như… ‘Chúng nó ẩn trong người bình thường,
tìm mục tiêu thích hợp, nhưng trong họa có phúc…’ đại loại vậy”
Hạ Tinh Lê suy nghĩ một lúc: “Hết chưa?”
“Hết rồi! Xin cô thả tôi! Cô giếc tôi làm gì, phí thời gian, cô còn phải đi tìm
thuốc giải cho hai người kia mà!”
“Ai bảo vô dụng?”
“… Hả?”
Hạ Tinh Lê mỉm cười nhắc lại: “Ai bảo vô dụng? Giếc anh một mạng, bằng tôi
giếc ba con Ghen Ghét”
Hắn cứng người.
“Với lại tôi đâu có hứa sẽ tha”
Tấm khiên va vào tường phát ra tiếng kim loại chát chúa. Răng cưa lướt qua cổ
hắn, cắt đứt động mạch. Cô cho hắn chết nhanh.
Vậy là Hạ Tinh Lê một mình lấy trọn thưởng giếc bốn người chơi. Bình thường
cô sẽ nhường “đòn kết liễu” cho đồng đội, nhưng lúc này khác: cả đội đang trông
chờ cô đi tìm thuốc giải. Cô phải mạnh lên trước, cả vũ khí lẫn chiếc xe.
Xác người và máu đọng đầy đất. Hạ Tinh Lê đứng giữa đống hỗn độn, khiên
cầm trong tay, trông như Tu La bước ra từ địa ngục.
Trò chơi này vốn ép người ta thành ác quỷ. So với sống chết, có lẽ giữ được
tỉnh táo mới là điều khó nhất.
Cô cúi nhìn đồng hồ, không do dự nâng vũ khí của mình lên Lục cấp 3. Đó là giới
hạn hiện tại của cô, vì cô mới chỉ giếc tới Ghen Ghét xanh lục, chưa gặp cấp
cao hơn để mở điều kiện lên cấp tiếp theo.
Tấm khiên giờ còn có thể co giãn: thu nhỏ thì gài sau lưng, phóng lớn thì che kín
nửa người, răng cưa còn có thể phóng ra rồi tự thu về.
Số điểm còn lại, cô dùng để nâng chiếc xe lên Lục cấp 1. Từ giờ, chỉ cần không
đụng loại tang thi quá cao, ít nhất việc chạy thoát cơ bản sẽ được đảm bảo.
Cô không thèm nhìn bốn cái xác thêm lần nào, chỉ lạnh lùng nói:
“Đi. Xuất phát”