Gen Z Tại Tu Tiên Giới

Chương 41: Trong thành lại có biến - Công pháp luyện bì



Sẵn sàng

Chương 41: Trong thành lại có biến – Công pháp luyện bì

Mưa bão sẽ không đến ngay hôm nay hay ngày mai, nó cần thời gian tích tụ.

Để một khi nó đến mới gọi là giông bão. Tâm Thạch dần hiểu ra đạo lý này, bởi

mỗi lần hắn cảm thấy mọi thứ quá yên ổn thì cứ y như rằng cuộc đời cho hắn

một bạt tai.

Tâm Thạch biết được những ngày an ổn tu tập này từ đâu mà có. Lão Phùng

vừa mới cùng đàn em thiết kế chơi hắn một vố, nếu bây giờ Tâm Thạch có

mệnh hệ gì thì khác nào nói với Trác tiểu thư rằng chính lão là hung thủ. Nên ít

nhất Tâm Thạch sẽ an ổn thêm được một khoảng thời gian, chính xác là bao

lâu thì hắn không biết rồi. Liệu có hay không đủ để hắn kịp tích cóp chút lực

lượng phòng vệ.

Một trong những cách khả dĩ để đạt được lực lượng lúc này là mua công pháp

luyện võ. Dù đã sắp đạt đến bước luyện hóa thiên địa linh khí, nhưng Tâm

Thạch cũng không biết sau khi thu được linh khí sẽ có diệu dụng gì, có hay

không dùng rồi bắn nhau bùm chíu như trong truyện, hay chỉ để đó cho đẹp

mà thôi. Bởi một số nội dung đằng sau quyển đạo thư vô cùng tối nghĩa, đòi

hỏi Tâm Thạch phải tự mày mò. Cả đời sở học của phu tử cũng chỉ có thể giúp

hắn đến bước này thôi, những chén cơm sau hắn phải tự mình bới.

Thành ra, học một môn võ, có tu vi võ đạo trong người để phòng thân lại là lựa

chọn chắc cốp. Dù những ngày này Phùng quản sự giống như không có động

tác gì lớn, nhưng hắn không muốn lơ là mà mất cảnh giác. Ở thế giới võ đạo

thường sẽ có cái gì tổ chức sát thủ, Tâm Thạch sợ một ngày lão điên lên thuê

người ám sát thì hắn chịu rồi.

Hôm nay cũng là ngày nghỉ hằng tháng trong thương đội. Khác với mọi lần, lần

này Tâm Thạch quyết định rời đi. Hắn đến chỗ Lý gia gia thu thập một ít bạc,

khoảng chừng 15 lượng bạc trắng cùng mấy quan tiền đồng, phần còn lại hắn

tiếp tục gửi ở chỗ ông cho an toàn.

“Tu luyện thế nào rồi?” – Lý Phu Tử giọng khàn ân cần hỏi thăm.

Tâm Thạch nghe vậy thì mặt có chút sầu khổ, hắn trả lời:

“Ta vẫn ổn, gia gia yên tâm. Chỉ là… ta e là sắp tới sẽ có người mới phân vào

cùng phòng với ta… Ài.

Tâm Thạch nghĩ đến cảnh tượng phải chia phòng với người khác thì có hơi tiếc

nuối những ngày an ổn tu luyện này. Bởi như lúc ở với ba huynh đệ Lưu Quan

Trương thì hắn không tu tập được mấy, không những thế còn phải treo một

chút cảnh giác để phòng bị mấy người họ.

Lý Phu Tử nghe vậy thì gật đầu, lão nhân gia sau đó lại nói:

“Nếu có ý định học võ thì đến Hoàng Thị thương hội mà mua bí tịch. Thời gian

này tạm đừng đến mấy võ quán khác trong thành. Chẳng may bọn chúng mà

biết ngươi là người của Trác Gia thì sẽ làm khó một chút”

Tâm Thạch nghe vậy thì gật đầu, cái này cũng dễ hiểu. Thế lực trong thành

đấu đá với nhau phức tạp, nhưng thương gia như Hoàng Gia lại khác. Thế lực

này lớn, trải dài khắp Ngu Quốc, ở Cổ Lư Thành cũng chỉ là chi thứ là đủ để

hiểu quy mô. Nhân gia làm ăn uy tín, cũng sẽ không treo đầu dê bán thịt chó

để hãm hại khách nhân.

Trước khi rời đi, Tâm Thạch nghe theo lời dặn dò của gia gia mà thay bộ

thường phục. Thu thập xong những này, hắn lập tức rời khỏi thương đội.

Đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi thương đội kể từ lúc gia nhập. Phải nói một

tháng ở trong thương đội cứ như ba mươi ngày chưa ra ngoài.

Đi trên đường phố, Tâm Thạch dần cảm giác bầu không khí trong thành không

đúng, giống như bị cái gì đó đè nén lại. Khách nhân đi lại trên đường ai nấy

đều mang theo vẻ mặt nặng nề, đôi khi là thần sắc gấp gáp. Nghĩ nghĩ, Tâm

Thạch lại ghé vào quán hoành thánh chiên bên đường để nghe ngóng một hai.

“Này, biết gì chưa? Ta nghe nói lần này diệt phỉ chỉ là đi cho có lệ. Không diệt

được mấy đầu phỉ cả”

“Thật không đấy? Lần trước ta thấy bắt về thành mấy mươi tên lận a!”

“Ngươi không biết rồi, đa phần bọn chúng chỉ là tôm tép, có mấy cái đầu mục

đâu. Ta nghe nói vì lần này mà vùng hoạt đồng bọn phỉ bị đẩy ra mấy huyện

lân cận. Sắp tới có khi phải đón lưu dân chạy nạn a”

“Để tâm mấy này làm gì, mấy cái bang hội bọn chúng tăng phí bảo kê, ta sắp

không gồng nổi rồi a…”

Nghe đám người xung quanh bàn tán, Tâm Thạch dần hiểu được vấn đề nằm ở

đâu. Dân chúng lúc này phao tin huyện úy diệt phỉ cho có lệ. Thương đạo tạm

thời yên ổn nhưng là do vùng hoạt động bọn phỉ bị đẩy ra xa, sớm muộn bọn

chúng cũng trở về tác oai tác oái.

Hệ lụy không cần nói đâu xa, thương nhân nghe tin bắt đầu co cụm lại trong

huyện Nghĩa Hoài, vì sợ sang huyện khác sẽ đi vào vùng hoạt động mới của

thổ phỉ. Tuyến giao thương liên thông với huyện khác đóng băng hoàn toàn.

Không người vận tiêu, không có nguồn hàng hóa mới.

Hậu quả giá cả vật tư trong thành dần lên cao.

Không chỉ giá của một số loại vật tư cao cấp mà vật tư thường dùng cũng lên

giá. Dân chúng nghe tin này thì biết thổ phỉ vẫn còn lộng hành ngoài kia.

Không dám ra đường, không dám lên rừng săn thủ hay đốn củi.

Đáng nói là tin tức bắt đầu truyền đi cách đây cả tuần, dân chúng ngày càng

bất bình nhưng Trác gia dường như không có động tác gì để trấn an dân

chúng.

Tâm Thạch càng nghe càng đổ mồ hôi hột, cũng may hôm nay hắn mặc

thường phục, bởi bất kì người Trác Gia nào lúc này đều nằm ở dưới đáy xã hội.

Mang theo đồ tạp dịch ra đường có khi lại bị săm soi.

“Thảo nào hoành thánh lại đắt hơn lần trước hai đồng” – Tâm Thạch trong lòng

đắng chát.

Cảm giác bất an trong lòng hắn ngày một lớn.

Hắn chỉ có thể xác định một điều có thể tin được là vùng hoạt động của thổ

phỉ bị đẩy ra xa, cái này chính Quỳnh Dao xác nhận cho Tâm Thạch biết lúc

khảo vấn gia nhập thương đội. Còn những việc khác thì hắn chịu, sống ở thời

buổi tin mạng giả còn hơn lớp filter, hắn biết những gì hắn nghe được đa phần

là điều mà người đưa tin muốn hắn nghe. Hay nói đúng hơn là thế lực muốn

gây bất lợi cho Trác Gia tung ra tin này.

Nói đâu xa, là một người con đất Việt thì hắn đã quá quen với mấy kiểu thông

tin từ thế lực thù địch phao ra để kích động nhân dân chống phá chính nơi mà

bọn họ sinh ra và lớn lên. Ví dụ như đặc khu kinh tế 99 năm hay vụ nữ học sinh

trường H nhảy lầu tự vẫn.

co-bien-cong-phap-luyen-bihtml]

Bởi có kinh nghiệm đối phó với mấy tin đồn kiểu này, thay vì phản ứng một

cách kích động hay nghi ngờ Trác Gia thì Tâm Thạch xin được “Bày tỏ quan

ngại sâu sắc”, tức là ngại ngùng quan sát thêm.

Không vì biến động trong thành khiến hắn quên đi mục đích rời thương đội lần

này. Hắn đi đến gần trung tâm Thành Cổ Lư, nơi này dân chúng vẫn đông

nghìn nghịt, nhờ phần cảm giác được tăng cường nên Tâm Thạch dễ dàng

tránh khỏi va chạm với mấy võ giả lưng hùm vai gấu. Nhưng Tâm Thạch cũng

phải trầm trồ cảm thán một phen, võ giả ở đây có hơi nhiều, cứ mười người đi

ngang qua hắn sẽ có kẻ có tu vi võ đạo trong người. Hắn cũng không biết gì

sao lại đông võ giả như thế.

Lúc thanh toán cho cái tiểu nhị tiệm hoành thánh thì Tâm Thạch có hỏi đường

đến Hoàng Thị Thương Hội. Dù là cái mù đường nhưng do hắn tích cực “hỏi

thăm” mấy thẩm bán hàng ăn vặt nên hắn đến nơi rất dễ dàng.

Hoàng Thị Thương Hội được xây bên phải đường theo chiều từ Thạch Mã

thương đội đi đến, gần với trung tâm Thành Cổ Lư, xem như một nơi đắc địa để

buôn bán. Dù là thương hội lớn nhưng cũng chỉ được xây cho lớn mà thôi, bề

ngoài không có gì quá quý phái kiểu họa tiết màu vàng hay khung cửa sổ có

hình đồng tiền mà Tâm Thạch hay thấy ở trên TV. Bù lại thì thiết kế này mang

lại cảm giác “giá cả ở đây chắc cũng bình dân” nên khách nhân ra vào rất

nhộn nhịp.

Tòa kiến trúc này có bốn tầng, ba lầu một trệt, ở tầng trệt có cái bảng to đề

chữ “Hoàng Thị Thương Hội” ở hàng trên, hàng dưới chữ nhỏ hơn thì đề “Nghĩa

Hoài phân chi”. Tuy nói tòa kiến trúc này bình dân nhưng là bảng tên lại đủ khí

phách. Nền đỏ viền vàng chữ đen tô lên vẻ quý phái của thương hội lớn.

Lần đầu đến đây, Tâm Thạch cũng tranh thủ quan sát một phen. Bên trong có

rất nhiều quầy tiếp khách, phía trên mỗi quầy là kệ hàng được xếp ngăn nắp.

Có từ y phục, gấm vóc, trang sức đến thư tịch hay dược liệu đều đủ. Nhìn

thôi cũng đã đủ để khiến Tâm Thạch trầm trồ một chút, đa phần vì cảm giác lạ

lẫm mà thôi.

Sau khi bước vào thì không có cái tỳ nữ nào đến tiếp đón mà chỉ có cái hỏa kế

trạc tuổi Tâm Thạch từ tốn đi đến. Người này sau đó mỉm cười rồi nói với Tâm

Thạch:

“Khách nhân đây là muốn mua gì để tiểu nhân bẩm báo chưởng quỷ chuẩn bị?”

Lời nói người này lịch sự, thái độ hòa nhã, không hề vì y phục của Tâm Thạch

mà tỏ vẻ khinh thường.

Tâm Thạch nghe vậy thì gật gật đầu, hắn cảm thấy Hoàng Gia đúng xứng danh

thương hội lớn. Nhân gia không vì hắn ăn bận bần hàn mà tỏ ra ghét bỏ, vẫn

niềm nở hỏi han. Đã suy nghĩ từ trước nên được hỏi thì hắn trả lời ngay:

“Ta muốn mua một bộ công pháp. Có tiến cử gì không?”

Cái hỏa kế nghe vậy thì xoa tay cười xòa. Hắn vốn đã nhìn ra Tâm Thạch là

người mới nhập môn, không có chút tu vi nào nhưng vẫn giữ thái độ hòa nhã

mà nói:

“Công tử đến đây là đúng chỗ rồi. Hoàng gia chúng ta có đủ từ công pháp đến

được liệu. Không biết vị công tử có hay không vũ khí thuận tay?”

Tâm Thạch trông thấy cái hỏa kế bắt đầu vào bước tư vấn ngay thì có hơi giật

mình, giống như không cần hỏi thêm thông tin gì, cứ thế mà bán thôi.

Nghĩ nghĩ, Tâm Thạch cảm thấy bản thân không nghiêng về bất kì loại vũ khí

gì. Thuở nhỏ thì hắn thích Katana của Nhật Bản, biết đọc truyện thì thích hình

ảnh kiếm tiên, nhưng sau khi học về một số loại vũ khí thiện chiến trong lớp

sử, hắn cảm thấy thương hoặc trường cung đều là lựa chọn tốt. Trong giang hồ

cũng có cái thuyết pháp, vũ khí càng kỳ lạ thì người dùng về sau chết càng

thảm, nên mấy loại kỳ kỳ quái quái là Tâm Thạch không hề cân nhắc qua.

Trong quá trình Tâm Thạch suy nghĩ, cái hỏa kế vẫn mỉm cười chờ đợi hắn cân

nhắc mà không chen ngang. Sau một lúc cân nhắc, Tâm Thạch trả lời:

“Ta thích dùng cung hoặc thương, ngoài ra thì không ngại thử vũ khí khác”

Nghe được câu trả lời của Tâm Thạch, cái hỏa kế cười càng tươi. Hắn sau đó

lại nói với giọng từ tốn:

“Nhìn cốt cách công tử không giống kẻ thường, chắc chắn luyện món gì cũng

thuận tay. Nhưng để kéo nổi cung tám thạch, mười thạch, hay cầm trường

thương tung hoành… vẫn phải đủ sức cầm trước đã”

Đang nói giữa chừng, người này còn nhấn nhá cho Tâm Thạch tiêu hóa tin tức.

Tâm Thạch càng nghe càng thấy giống đa cấp lừa đảo, nhưng nhân gia nói

đúng chứ không sai, không có gì để bắt bẻ. Tâm Thạch gật gật đầu cho cái

hỏa kế nói tiếp.

“Như vầy đi, Hoàng gia chúng ta bí tịch võ công vô số, nhưng có bộ này ta thấy

rất hợp với công tử lúc này”

Nói xong, người này lấy ra một xấp giấy mỏng, bên trên đề chữ “Cương Bì

quyền” rồi đưa cho Tâm Thạch. Người sau thấy vậy thì hơi nhíu mày. Nhận lấy

xấp giấy, Tâm Thạch định đọc sơ qua. Nhưng sau một lúc, mắt hắn không khỏi

dán chặt vào sắp giấy.

Càng đọc, Tâm Thạch càng cảm thấy như được khai sáng.

Dù đây giống như bản tóm tắt nhưng thông tin cho võ giả nhập môn hay võ

đạo thường thức đều nằm hết trong này. Ít nhất là đề cập đến điểm mù kiến

thức mà hắn không biết. Tu vi võ đạo xem như là năng lực nội tại của mỗi

người, không có cái này thì binh khí chỉ là vật ngoài thân không hơn không

kém.

Thử tưởng tượng nhân gia có sức bê trường đao một mét tám, trong khi trường

đao của ngươi chỉ có một mét bốn, người ta chém tới đầu rồi mà ngươi chưa

với tới thì có bao nhiêu thiệt thòi. Nên võ đạo đề cao một chữ “Lực lượng”.

Cương Bì Quyền chính là bộ công pháp xây nền, giúp người học đánh thông

luyện bì, tạo sức mạnh căn bản. Trong đó còn liệt kê rõ sau khi đạt thành luyện

bì, thân thể sẽ có thay đổi gì.

Tâm Thạch hiểu có thể hỏa kế đây là nhắc khéo hắn chưa có tu vi. Nhân gia

không có gì ác ý, lỗi nằm ở điểm mù kiến thức của hắn mà thôi. Vốn Tâm

Thạch cũng không phải hạng hẹp hòi gì nên nhắc khéo như này lại hay. Đơn

giản là nhân gia cũng chỉ muốn làm ăn buôn bán. Thử nghĩ ngươi mua kiếm

pháp về luyện rồi đánh thua người dùng quyền thì có tức ói máu rồi quay ra

đổ lỗi cho nhân gia không?

Thấy cũng hợp lý, Tâm Thạch gật đầu rồi nói:

“Đa tạ huynh đài chỉ giáo, Cho ta hỏi quyển này giá cả như nào?”

P/S: Từ lâu ta đã có ước muốn cho nhân vật dùng “Bình thường quyền” để

đấm npc, vừa đấm vừa đọc tên chiêu xem như đòn tâm lý. Đến nay cũng sắp

tới rồi, vẫn sẽ cho main học thương pháp để tận dụng phóng lợn nhé. Hẹ hẹ

hẹ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.