Chương 42: Không gọi là cơm rượu, gọi là Mễ Tửu Hoàn
Thấy cũng hợp lý, Tâm Thạch gật đầu rồi nói:
“Đa tạ huynh đài chỉ giáo, Cho ta hỏi quyển này giá cả như nào?”
Nghe Tâm Thạch hỏi, tiểu hỏa kế liền biết hắn đã ưng. Hắn liền đáp:
“Vị công tử này đợi một chút, ta mang bản đầy đủ cho ngài xem”
Nói rồi, hắn quay người đi đến một quầy thư tịch. Không lâu sau, tiểu hỏa kế
quay lại với một quyển thư tịch dày cộm màu nâu sẫm, cùng với đó là một
danh sách ghi đầy tên dược liệu ra cho Tâm Thạch.
“Riêng quyển Cương Bì Quyền này là 12 lượng bạc. Ở thương hội chúng ta
cũng cung cấp dược liệu bổ trợ tu luyện. Khách nhân có muốn xem qua hay
không?”
Tâm Thạch nghe vậy thì cân nhắc một lúc rồi đưa tay đón lấy danh sách
dược liệu. Cái danh sách mà tiểu hỏa kế đưa cho hắn là giá bán của một số
loại thuốc tắm, dược ẩm để bổ trợ tu luyện mà thôi. Liệu trình từ luyện bì,
cơ, gân có đủ, giống như chỉ cần có đủ tiền để đập thì Hoàng Gia có thể nuôi
ngươi tới nơi tới chốn.
Càng xem càng thấy cuốn, nhưng Tâm Thạch cũng phải hít một ngụm khí lạnh.
Bởi vì mẹ nó quá đắt! Tính sơ sơ liệu trình để nuôi một cái luyện bì võ giả cũng
phải từ 30 đến 50 lượng bạc. Với lương bổng của Tâm Thạch hiện giờ thì phải
nhịn hết không tiêu trong gần 3 năm, này chưa kể Tâm Thạch đã được bao ăn
uống ngủ nghỉ.
Tâm Thạch cũng ưng một loại dược ẩm, nhưng hắn cũng chỉ mua ba phần,
mỗi phần giá năm quan. Giống mua thuốc ở quầy thuốc tây vậy, hắn có
quy tắc ba liều dùng thử, không có tác dụng gì thì bái bai tiệm thuốc luôn.
Còn quyển Cương Bì Quyền này tiểu hỏa kế cũng có giải thích qua cho Tâm
Thạch một chút vì hắn là người mới. Đại loại là lý do vì sao nên mua công
pháp ở thương hội mà không nên mua bên ngoài.
Cương Bì Quyền thực chất là một bảng quyền pháp luyện bì đã bị lưu truyền
rộng rãi trong giang hồ, nhưng tam sao thất bản là điều khó tránh khỏi. Hoàng
Gia lại cam đoan nếu luyện theo đúng phương pháp ghi trong này mà để lại ám
thương khó chữa sẽ bồi thường thích đáng. Đương nhiên là nhân gia có đại
phu tinh thông cả y đạo lẫn võ đạo, ám thương cố tình hay vô tình để lại vẫn
thừa sức phân biệt được nên không dễ mà ăn tiền bồi thường.
Nói một cách khác, nhân sĩ giang hồ đến mua bí tịch ở Hoàng Gia là nhờ uy tín
của bọn họ. Tâm Thạch hoàn toàn có thể dùng quyển Cương Bì Quyền này để
làm thành nhiều bản sao rồi bán lại, nhưng vấn đề là được bao nhiêu người sẽ
chọn tin vào uy tín của hắn đây. Có hay không liệu Tâm Thạch sẽ giữ lại toàn
bộ nội dung hay chỉnh sửa như bao người trong giang hồ thì khó nói rồi.
Rời khỏi thương hội trong tâm tình phức tạp. Tâm Thạch cảm thấy mình vừa
nhảy hố lừa đảo trá hình. Cũng không phải nhân gia thực sự lừa hắn đồng bạc
nào, nhưng là nghĩ lại cách dẫn dắt câu chuyện từ vũ khí thuận tay đến mua
công pháp rồi dược ẩm. Không khác mấy chú làm ăn đa cấp ở kiếp trước
lắm, hắn ban đầu muốn mua một quyển thương pháp nhưng nhân gia cho hắn
chơi tay không mà hắn chẳng phản bác được gì.
Nhưng chuyến này đi không lỗ, đi một ngày đàng học một sàng khôn là có
thật. Từ thường thức võ đạo cho người nhập môn, đến sau này tu vi cao thâm
thì nên làm gì để kiếm ra tiền. Cũng không trách người ra vào thương hội đông
như vậy. Ở những tầng cao hơn không chỉ phục vụ buôn bán cao cấp, mà còn
có hoạt động ủy thác cho võ giả làm thợ săn tiền thưởng. Cái này thì Tâm
Thạch chỉ nghe ngóng sơ qua, bởi hắn cũng chưa có tu vi trong người.
Nhưng Tâm Thạch hiểu ra điều quan trọng nhất của võ đạo. Không phải cứ
tuốt gươm múa kiếm mà có tu vi, ít nhất phải thực sự “luyện” từng bộ phận cơ
thể như tên của cảnh giới Cửu Luyện trong truyền thuyết mới gọi là tu vi. Bởi
những ảo tưởng trong truyện trên mạng vẽ ra mà hắn cảm thấy tu vi là thứ gì
đó huyền diệu, chứ không phải tự thân khổ luyện như ở thế giới này.
Nhìn về cái bao vải chứa quyển công pháp và dược ẩm, trong lòng Tâm
Thạch lại suy tư.
Giá của quyển công pháp này thậm chí còn đắt hơn cả việc đăng ký làm học
đồ của võ quán trong thành. Mà làm học đồ có lợi thế còn được võ sư chỉ
điểm, mua công pháp thì phải từ mày mò, thậm chí có nguy cơ luyện sai sẽ để
lại ám thương. Nhưng Tâm Thạch đành chịu, hắn đang làm việc trong thương
đội, đăng ký rồi thì học được mấy hôm đâu, lòi ra hắn là người của Trác Gia lại
bị làm khó. Nên thiệt thòi này hắn đành chịu.
Dẫu vậy, Tâm Thạch cũng không có gì quá tiếc nuối. Bởi võ sư chỉ điểm học đồ
sẽ giữ lại ít nhiều. Đạo lý thầy dạy hết cho trò thì thầy đói hắn vẫn tự hiểu lấy.
Hắn cũng không cân nhắc qua mua công pháp rẻ ở mấy quầy sách cũ, cái này
hắn sợ, sợ quyển nào ghi “muốn luyện phải tự cung” đại loại thế. Công pháp
cấp thấp trong giang hồ truyền từ người này sang người khác, ít nhiều sẽ để lại
chỉnh sửa để người sau luyện sai mà tự phế, từ đó người truyền công pháp đi
loại bỏ một đối thủ cạnh tranh. Thành ra chịu đắt một chút như này lại an toàn
hơn nhiều.
Với trong truyện mà hắn hay đọc trên mạng, nhân vật chính thường sẽ tạo mối
quan hệ tốt với thương hội lớn, may mắn hơn còn được mấy tiểu thư giàu nứt
đố đổ vách bảo kê. Hắn cũng là cái phận trai mười hai bến nước, được phú bà
bao nuôi cũng nằm trong danh sách ước nguyện của hắn. Nên Tâm Thạch
định sẽ gắn bó với thương hội này ít lâu, đặc biệt là trong tiến trình tu luyện võ
đạo.
Trời vẫn còn sớm, Tâm Thạch quyết định đi vòng vòng xem có thứ gì làm ăn
buôn bán được không. Bởi theo liệu trình của Hoàng Thị thương hội đưa ra,
muốn đạt thành luyện bì thì ổn định nhất là ba tháng đều đều có thuốc tắm
và dược ẩm cung cấp. Nhưng như đã tính qua, ít nhất phải có 30 đến 50
lượng bạc. Tiền không mọc ra từ trên cây nên đi kiếm thêm là điều phải bắt
buộc.
Những quầy thịt, rau hay dược liệu giá rẻ lề đường bây giờ cũng ít đi rất
nhiều do bị ảnh hưởng bởi tin đồn. Tâm Thạch cảm thấy số phận bản thân có
hơi bạc bẽo, bởi tầm này thì bọn xuyên không khác đã bắt đầu chơi trò luyện
đan vả mặt. Còn hắn thì chịu rồi, sắp tới lỡ có mấy cái bạn cùng phòng thì
luyện kiểu gì. Lịch trình sinh hoạt cũng không cho phép hắn luyện đan a!
Đi dạo không lâu thì Tâm Thạch phát hiện một cái người quen. Chính là cu Tí,
cu cậu lúc này đang bày quầy bán hàng cùng với mẫu thân của hắn.
Tâm Thạch thấy vậy thì tiến tới chào hỏi một chút, bởi lâu rồi hắn chưa gặp lại
người cùng thôn. Trông thấy Tâm Thạch bước tới, cu Tí liền nhận ra ngay, cậu
hớn hở vẫy tay rồi nói:
“Thạch ca! Thạch ca! Dạo này khỏe chứ?”
“Khỏe như trâu! Thẩm với đệ trông cũng không tệ nha!” – Tâm Thạch hào sảng
đáp lời, vừa nói, hắn lại nhìn về phía mẫu thân của cu Tí cho phải lễ.
Người sau cũng gật đầu rồi nói với giọng hiền từ:
com-ruou-goi-la-me-tuu-hoanhtml]
“Thẩm còn tốt! Nhờ cầu trúc Thạch tử bày cho bán mà dạo này cũng được
bữa cơm bữa cháo”
Tâm Thạch nghe vậy thì nhìn xuống quầy, giờ hắn mới để ý, hàng mà thẩm bán
là cầu trúc mà hắn bày cho mấy cái đồng lứa trong thôn chơi. Nghe mẫu thân
cu Tí kể thì trẻ con trong Trần Gia thôn hay tụ tập lại chơi cầu trúc. Người lớn
thấy cũng thèm rồi bắt đầu chơi theo, nên mấy thẩm nghĩ muốn đan thêm
mang vào thành bán.
Bởi lẽ tầng lớp nông phu cũng muốn có cái để giải trí nhưng vì cầu vải quá quý
nên nhân gia không bỏ tiền ra chơi nổi. Mà cầu trúc giá cũng bằng một cái đấu
lạp thôi, mang theo tâm lý trải nghiệm trò chơi của cậu ấm cô chiêu nhưng với
giá rẻ hơn nên cầu trúc lại rất được khách nhân ưa chuộng.
Cũng có mấy cái tiểu thương đến hỏi thăm, nhưng vì quá thật thà nên mấy
thẩm cũng nói thật là đan bằng trúc. Tâm Thạch nghe kể lại thì có hơi tiếc
nuối một chút, hắn đoán không lâu sau sẽ có đầy cầu trúc khắp nơi, mối làm
ăn này e là khấm khá không được bao lâu.
Nhưng là như vậy cũng coi như cho hắn một cái gợi ý, Tâm Thạch trong đầu lại
nảy số. Dân chúng trong thành dạo này khá bất bình vì Trác Gia, nghe có vẻ
như là bọn họ sẽ thắt chặt chi tiêu nhưng thực ra nhân gia cần thứ để trút nỗi
buồn.
Riêng ai chứ Tâm Thạch là kiểu người ăn để cải thiện tâm trạng, và hắn tin là
cũng có khối người như hắn. Đi dạo trong thành sáng giờ thì hắn trông thấy
không ít tạng người thừa cân. Nên hắn định cho nền ẩm thực Việt phát dương
quang đại nơi đây, gì chứ người Việt chưa bao giờ bạc đãi với bao tử của
mình.
Nhưng nghĩ đến việc mang sáng chế của thế giới hắn đến đây thì Tâm Thạch
lại vô thức nhớ đến Quỳnh Dao. Dù không biết nàng phải hay không người
xuyên việt, nhưng cứ đề phòng cho chắc cú. Lỡ một ngày nàng phát hiện hắn
chơi đồ gì hoang dã rồi hai người nhận nhau thì lúc đó khó nói lắm.
Bởi vì thế mà hắn không muốn đồ ăn của mình quá bắt mắt, càng đơn giản
càng tốt. Kiểu như đồ ăn vặt chẳng hạn. Đương nhiên là hắn để cho người
trong thôn làm, bản thân hắn chỉ đứng sau để ăn chia.
Điểm mạnh của bán hàng ăn vặt là quầy bán khá nhỏ, không đủ để mấy đại
hiệp chú ý tới. Nhân gia sẽ không đến quán ăn vặt để nổi hứng oán hận tình
cừu mà đập phá quán rồi nhảy cửa sổ tiêu sái rời đi.
Sau một hồi cân nhắc. Tâm Thạch thầm chốt quyết định, hắn dặn dò hai mẹ
con đợi ở chỗ này rồi hắn rời đi. Không cần Tâm Thạch nói, vốn hai người cũng
chưa bán xong hàng nên sẽ không đi đâu ngay.
Đi vào khu chợ thành Bắc, Tâm Thạch dùng năm quan tiền mua mười lăm đấu
gạo nếp và hai bánh men rượu. Mua xong nguyên liệu, hắn trở về quầy hàng rồi
nói với hai mẹ con cu Tí:
“Thẩm muốn kiếm thêm chút bạc cho cu Tí vào thành luyện võ hay không?”
Tâm Thạch khéo léo nhắc tới luyện võ là để đánh vào nội tâm đạt được
thành quả của bậc phụ huynh. Không phải thời đại này học văn không có
tương lai, nhưng phu phụ cũng muốn con cái có khả năng tự vệ trong thời buổi
loạn lạc, nên mẫu thân cu Tí liền bị đả động ngay lập tức. Thẩm này sau đó gật
gật đầu, nàng trả lời:
“Thạch tử có kế nào hay để kiếm tiền a?”
Tâm Thạch nghe hỏi thì biết thẩm đã động tâm, hắn đáp:
“Có, nhưng về thôn rồi nói. Nơi này không tiện”
Hai mẹ con nghe Tâm Thạch nói vậy thì hai mặt nhìn nhau, bởi bọn họ chưa
bán xong hàng. Nhưng trông Tâm Thạch thần sắc gấp gáp, hai người cũng thu
dọn đồ đạc rồi cùng Tâm Thạch rời thành Cổ Lư. Dù mang theo một bao vải
chứa bí tịch cùng với 15 đấu gạo nếp, nhưng dạo này thể chất của hắn đã
được cải thiện kha khá nên cân hết những này vẫn dư sức đi đường.
Sau hơn một canh giờ đi đường, Tâm Thạch lại trở về Trần Gia Thôn, hắn cũng
không ngờ bản thân sẽ trở về đây sớm như thế. Nhưng vì hắn cũng chưa có
thành tựu gì nên cảm giác trở về quê lần này hơi nhạt nhòa.
Làm ăn buôn bán nó phức tạp lắm, Tâm Thạch hiểu được điều này nên hắn
xem như lần này là để thử nghiệm. Vì là thử nên hắn cũng dặn dò hai mẹ con
cu Tí là khoan bày cho hàng xóm làm chung. Hắn chưa biết liệu dân chúng
trong thành có chuộng món này như hắn suy đoán hay không.
Về căn chòi của hai mẹ con, trượng phu nàng đang canh tác ngoài đồng nên
nhà lúc này chỉ còn lại ba người Tâm Thạch. Tâm Thạch lúc này mở bao tải ra,
bên trong là 15 đấu gạo nếp và hai bánh men rượu đã mua, hắn lúc này nhớ lại
cách chế biến rồi nhờ mẫu thân cu Tí vo nếp cho sạch rồi ngâm qua một buổi.
Trong lúc đợi nếp ngâm cho mềm thì Tâm Thạch lại hướng dẫn từng bước cho
hai người, vì làm món này cũng tốn kha khá thời gian nên hắn không định ở lại
đợi thành quả.
“Sau khi ngâm cho rã thì thẩm đem đi đồ chín như đồ xôi, Nếp phải chín tới,
hạt dẻo mà không bị nát.
Khi còn ấm, trải nếp ra mẹt rời rưới ít nước nguội cho tơi. Lúc ấy mới rắc tửu
khúc đã giã mịn lên trên. Thẩm để ý phân đoạn này, nhiều quá thì nồng, ít quá
lại không ngọt nên phải rắc cho đều tay
Làm xong thì thẩm vo nếp thành từng viên nhỏ bằng quả trứng chim rồi xếp
vào hũ sành đã lót lá chuối. Xếp vào xong thì rắc thêm một lần tửu khúc rồi
đậy kín hũ. Bọc thêm vải để giữ ấm, để khoảng ba hôm.
Lúc ấy viên nếp sẽ rỉ ra nước, hương thơm ngọt dịu. Đấy là thành quả, thẩm có
thể nếm thử một vại, nếu không như ta nói thì để thêm một hai ngày nữa là
được. Ngon nhất khi vị nó thanh, dễ ăn, không gắt hương tửu”
Tâm Thạch chầm chậm giảng giải lại cách làm cơm rượu ở kiếp trước, đương
nhiên là phải dùng từ ngữ nơi đây để bọn hắn hiểu nghĩa, ví dụ bánh men là
tửu khúc này. Hắn cũng không phải kiểu người sẽ học trước kiến thức rồi đợi
xuyên không mà dùng. Cách làm cơm rượu hắn học được là do hắn làm qua
việc hướng dẫn viên du lịch, nên biết một ít kiến thức về đặc sản là bắt buộc
để qua môn. Làm cơm rượu quan trọng ở nếp và men rượu, nhưng do kinh phí
mang theo hạn hẹp nên hắn chỉ đành dùng nguyên liệu rẻ để làm thử.
Còn thành quả như nào thì trông chờ vào độ khéo tay của người trong thôn rồi.
Cái này hắn chịu, Tâm Thạch cũng không thể ở trong thôn để kiểm tra thành
quả, đơn giản là để thẩm ăn thử rồi quyết định xem là có mang vào thành bán
hay không. Đương nhiên là phần nguyên liệu này là do Tâm Thạch tự bỏ tiền
túi nên nếu bán không được thì người chịu thiệt là hắn. Còn mẹ con cu Tí chỉ
bỏ công ra làm mà thôi nên hai người cũng không từ chối. Nếu bán được thì
hai mẹ con đã biết trước công thức, sau này cứ thế mà làm rồi bán thôi.
“Nhưng là lần này thẩm đừng nói công thức cho người ngoài, đến thời điểm
thích hợp ta sẽ báo cho Thẩm hay” – Tâm Thạch dùng giọng điệu từ tốn dặn lại
một lần cho chắc, sợ vì tính tình chất phát của người trong thôn mà bán đi
công thức với giá rẻ thì thiệt thòi tâm huyết của hắn.
Người sau nghe thế thì gật gật đầu. Cu Tí lúc này mới lên tiếng, giọng mang
theo vài phần hiếu kỳ:
“Thạch ca học làm món này ở đâu a? Món này gọi là gì?”
Tâm Thạch nghe vậy thì giật mình một cái. Đúng là hắn chưa tính đến chuyện
này vì quá tập trung vào việc miêu tả công đoạn chế biến. Nghĩ nghĩ, không
phải Tâm Thạch không muốn giữ nguyên tên của món, nhưng nếu Quỳnh Dao
nghe đến món này thì sao? Nếu đúng như giả thuyết hắn đặt ra là nàng cũng
là xuyên việt giả, mà còn là đồng hương thì lúc đó lại khó nói. Nên hắn không
định đặt tên món là cơm rượu.
“Gọi là Mễ Tửu Hoàn đi. Nếu có người hỏi thì cứ nói nhà thẩm nghĩ ra là được”
P/S: Quỳnh Dao cũng muốn mang ẩm thực Việt sang nhưng vì không nhớ công
thức thôi. Với nàng bận việc thương đội và luyện võ nên không làm được. Về
sau sẽ có chi tiết phát tờ rơi gợi lại, nên là Tâm Thạch sẽ có vài phần chắc
chắn nàng là xuyên việt giả cùng đồng hương. Ban đầu ta định làm bánh tráng
trộn cơ, vì nó bảo quân khá lâu, nhưng linh hồn của bánh tráng là muối ớt, vị
cay thì ở thời đại này chưa có nên bỏ rồi. Cơm rượu được cái hợp văn hóa chỗ
này, vì Tâm Thạch sợ bị phát hiện nên sẽ không có nhiều sáng kiến kinh thiên
động địa gì đâu nhưng ace cứ đóng góp, nếu có món ăn hay sáng kiến gì ta
xem hợp lý sẽ thêm vào.