Làm Ruộng Trữ Lương Vượt Những Năm Mất Mùa

Chương 270: Hứa Chân Chân



Đó là nhà tầng đấy, người thành phố còn chưa chắc đã được ở đâu.

Hứa Chân Chân cũng là vì có nhà lầu mới để ở nên mới vội vàng chạy ra đảo

theo quân.

Đến sớm một chút biết đâu còn chọn được căn rộng rãi hơn.

Liễu Nhân Nhân chỉ cười không nói.

Trên tàu hỏa mang theo hai đứa con nhỏ làm gì cũng bất tiện, huống chi còn phải

trông hành lý.

Hứa Chân Chân vốn dĩ đã cảm thấy Liễu Nhân Nhân không phải người xấu, ăn

mặc tươm tất, lại cũng mang theo con nhỏ.

Biết đối phương cũng giống mình đi ra đảo theo quân nên càng thêm tin tưởng, có

việc gì là nhờ vả Liễu Nhân Nhân ngay.

Ra cửa bên ngoài đều không dễ dàng, hai người trên tàu cũng coi như có bạn, có

việc thì giúp đỡ lẫn nhau.

Lúc này Hứa Chân Chân đi vệ sinh.

Nhờ Liễu Nhân Nhân trông giúp hai đứa con và hành lý.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Lần này Liễu Nhân Nhân không từ chối, cô phát hiện hai đứa con của Hứa Chân

Chân khá ngoan.

Mẹ đi rồi, hai nhóc tì vẫn ngoan ngoãn ngồi ở giường đối diện chờ mẹ.

Chưa đợi được Hứa Chân Chân về, Cố Viêm Viêm ngồi bên cạnh đột nhiên gọi

cô: “Mẹ ơi, con muốn đi tè”

Liễu Nhân Nhân: “. Nhịn một chút được không con? Đợi dì Chân Chân về mẹ

đưa con đi”

Người ta đã nhờ trông con giúp, lúc này Liễu Nhân Nhân chắc chắn không thể bỏ

đi được, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao?

Cố Viêm Viêm lắc lắc cái đầu nhỏ: “Muốn đi. ngay”

Cậu bé sắp không nhịn nổi nữa rồi.

Liễu Nhân Nhân: “”

Được rồi, hết cách, Liễu Nhân Nhân đành nhờ nhân viên bảo vệ trông chừng giúp

mấy đứa trẻ, còn mình đưa Cố Viêm Viêm đi vệ sinh giải quyết nỗi buồn.

Lúc quay lại thì Hứa Chân Chân đã về.

Liễu Nhân Nhân hơi áy náy: “Ngại quá Chân Chân, tôi đưa con đi vệ sinh một lát”

“Không sao đâu” Hứa Chân Chân xua tay, cô ấy cũng có hai đứa con nên rất hiểu

cái khó của Liễu Nhân Nhân.

Ngồi tàu hai ngày, sắp đến nơi Hứa Chân Chân đột nhiên thấy hồi hộp.

Đây là lần đầu tiên cô ấy đi xa nhà, lại còn là nơi xa xôi như thế này, ra cửa bên

ngoài đường sá mù tịt.

Hứa Chân Chân thấp thỏm hỏi: “Nhân Nhân à, lát nữa xuống tàu cô có biết đi thế

nào không?”

Chồng cô ấy cũng thật là, Hứa Chân Chân đã bảo mình không biết đường, chồng

cô ấy lại bảo mồm miệng đỡ chân tay, không biết đường thì hỏi người ta!

Liễu Nhân Nhân cất cốc và hộp cơm vào túi hành lý, đầu không ngẩng lên nói:

“Tôi biết đường ra đảo, lát nữa cô cứ đi theo chúng tôi là được”

Hứa Chân Chân ngạc nhiên: “. Sao cô biết đường? Cô từng ra đảo rồi à?”

“Thời gian trước tôi có đến thăm thân một lần” Liễu Nhân Nhân cười nhạt.

Hứa Chân Chân nghe vậy mừng rỡ: “Tốt quá rồi, vậy tôi cứ bám càng cô thôi”

Liễu Nhân Nhân gật đầu, dặn dò: “Lát nữa xuống tàu chắc chắn sẽ đông người,

Chân Chân nhớ dắt chặt hai đứa nhỏ nhé”

“Yên tâm đi, tôi biết rồi” Lúc đi mẹ chồng Hứa Chân Chân đã dặn đi dặn lại là

phải trông chừng hai đứa cháu nội cẩn thận.

Chẳng bao lâu sau, tàu hỏa từ từ dừng lại ở ga thành phố Thanh.

Liễu Nhân Nhân đeo ba lô lớn trên lưng, tay xách túi hành lý nhỏ, dắt Cố Viêm

Viêm xuống tàu.

Hứa Chân Chân trên người cũng treo hai cái túi to đùng, dắt hai đứa con đi theo

sau Liễu Nhân Nhân.

mua/chuong-270-hua-chan-chanhtml]

Xuống tàu, Liễu Nhân Nhân nhìn quanh một lượt, thấy cách đó không xa Tiểu Hà

đang vẫy tay với cô.

Liễu Nhân Nhân dắt Cố Viêm Viêm đi tới: “Đồng chí Tiểu Hà, lại làm phiền cậu

rồi”

Tiểu Hà vội vàng đón lấy hành lý của Liễu Nhân Nhân, cười có chút không tự

nhiên: “Chị dâu đừng khách sáo, đây là việc em nên làm mà”

“Nhân Nhân à, cậu đồng chí này là?” Hứa Chân Chân nghi hoặc nhìn Tiểu Hà

trong bộ quân phục.

Liễu Nhân Nhân giới thiệu: “Đây là đồng chí Tiểu Hà ở đơn vị, đến đón chúng tôi

ra đảo”

Lần này đến lượt Tiểu Hà ngớ người, cậu ấy chỉ nghe theo sự sắp xếp của Cố

Thành đến đón Liễu Nhân Nhân, không ngờ còn có người khác đi cùng.

Hứa Chân Chân cũng là người tính tình thẳng thắn, cô ấy chủ động chào hỏi Tiểu

Hà: “Chào đồng chí Tiểu Hà, tôi cũng giống Nhân Nhân, đến đơn vị theo quân,

chồng tôi là Vương Chí Quân ở đơn vị các cậu đấy”

Tiểu Hà nghe tên thấy quen quen: “Vương Chí Quân. Đại đội trưởng Vương?”

“Đúng rồi đúng rồi” Hứa Chân Chân gật đầu lia lịa, “Chính là anh ấy”

Liễu Nhân Nhân chen vào: “Chúng tôi tình cờ gặp nhau trên tàu, Chân Chân

không biết đường nên tôi bảo cô ấy đi cùng chúng tôi ra đảo luôn”

Hai người sau này đều sống ở khu gia đình, biết đâu còn thường xuyên qua lại,

giúp đỡ chút chuyện này Liễu Nhân Nhân không thể từ chối.

Tiểu Hà cũng không phải người cứng nhắc, biết Hứa Chân Chân cũng là vợ lính

liền lập tức hô lên: “Chị dâu, đưa hành lý em xách cho”

Đón một người là đón, đón hai người cũng là đón, Tiểu Hà vui vẻ dẫn cả đoàn

người đi ra bến tàu.

Lên thuyền, Hứa Chân Chân ngồi phịch xuống ghế trong khoang, than vãn: “Ôi

mẹ ơi, vừa đi tàu hỏa vừa đi tàu thủy, đến được nơi đúng là chẳng dễ dàng gì”

Quả thực là quá vất vả, mấy người lớn các cô còn đỡ, mệt chút thì thôi.

Mấy đứa trẻ con mới khổ, bôn ba mấy ngày đứa nào đứa nấy cứ như cà tím dầm

sương, ỉu xìu cả ra.

Không chỉ thế, chưa được bao lâu Hứa Chân Chân đã thấy đầu óc quay cuồng,

buồn nôn suýt nôn thốc nôn tháo.

Liễu Nhân Nhân thấy thế vội vàng tìm thuốc say sóng trong túi đưa cho cô ấy:

“Chị dâu, đây là thuốc say sóng, chị uống thử một viên xem sao”

Hứa Chân Chân uống thuốc với nước, hoàn hồn lại một chút rồi nói: “Mẹ ơi, thế

này thì khổ quá”

Liễu Nhân Nhân cười: “Lần đầu đi tàu bị say sóng là bình thường, sau này quen

rồi sẽ đỡ thôi”

Hứa Chân Chân nghe vậy mặt mày ủ ê: “. Đến đảo rồi vẫn phải thường xuyên đi

tàu à?”

Liễu Nhân Nhân khẽ lắc đầu: “Cũng không hẳn, chỉ là vật tư trên đảo thiếu thốn,

thỉnh thoảng cần vào thành phố Thanh mua đồ thôi”

Hứa Chân Chân thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì không sao, sau này tôi nhờ người

khác mua giúp mang về là được”

Dù sao cô ấy cũng chẳng muốn bước chân lên tàu thủy lần nào nữa.

Liễu Nhân Nhân: “”

Thế cũng được, đi tàu khứ hồi mất mấy tiếng đồng hồ, quả thực tốn thời gian quá.

Nếu tiện thì hàng xóm láng giềng có thể giúp nhau mua đồ mang về.

Thuyền còn chưa cập bến, Hứa Chân Chân cuối cùng không chịu nổi nữa, nhoài

người ra cửa sổ nôn thốc nôn tháo.

May mà buổi trưa họ không ăn cơm, nếu không tình hình còn tệ hại hơn.

Cuối cùng cũng chịu đựng được đến khi thuyền cập bờ, Liễu Nhân Nhân dìu Hứa

Chân Chân chân nam đá chân chiêu xuống thuyền.

Vừa xuống thuyền, Liễu Nhân Nhân liếc mắt một cái đã thấy Cố Thành trong đám

đông, chỉ là.

Cô chú ý thấy một cánh tay của Cố Thành đang quấn băng trắng.

Liễu Nhân Nhân bước nhanh tới vài bước, xót xa hỏi: “Bị thương sao anh?”

Thảo nào Cố Thành bảo không đi đón cô được, lúc ở ga tàu hỏa cô thấy sắc mặt

Tiểu Hà cũng là lạ, hóa ra. là có chuyện giấu cô.

Cố Thành dùng cánh tay lành lặn xoa đầu con trai.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.