Cười nhẹ nói: “Chút thương tích nhỏ thôi, không nghiêm trọng đâu, mấy ngày nữa
là khỏi”
Liễu Nhân Nhân há miệng định nói gì đó thì bỗng nghe thấy tiếng thét chói tai.
Bên cạnh, Vương Chí Quân cũng đến đón mấy mẹ con.
Hứa Chân Chân nhìn thấy Vương Chí Quân thì kích động suýt khóc, lúc này đang
chỉ thẳng mặt Vương Chí Quân mà mắng xối xả, mắng anh ta là đồ không có
lương tâm.
Đường xá xa xôi như thế mà cũng không biết đường đi đón mấy mẹ con một
đoạn.
Nếu không có người giúp đỡ thì họ chưa chắc đã tìm được đường.
Hứa Chân Chân còn mắng anh ta cố tình muốn làm lạc mất cô ấy và hai đứa con
để cưới vợ mới trẻ đẹp.
Giọng Hứa Chân Chân to, người trên bến tàu nghe thấy động tĩnh đều không nhịn
được ngoái lại nhìn họ.
Người không biết chuyện còn tưởng Vương Chí Quân là kẻ bạc tình bạc nghĩa bỏ
vợ bỏ con.
Vương Chí Quân lúc này chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống, vội vàng dỗ dành
Hứa Chân Chân: “Vợ à, anh thực sự không rảnh mà, chỉ xin nghỉ được có hai
tiếng thôi, đón em xong anh còn phải về đơn vị”
Nói xong bế thốc đứa con nhỏ lên định đi: “Đi thôi, anh đưa em đi xem nhà mới, to
và sáng sủa lắm, tốt hơn nhà ở quê không biết bao nhiêu lần”
Vừa nghe đến nhà cửa, Hứa Chân Chân lập tức bị phân tán sự chú ý: “Thật á?”
..
Trên bến tàu có không ít quân nhân đến đón người nhà.
Khu gia đình quân đội đã xây xong, điều kiện trên đảo lại khá tốt nên rất nhiều
người nhà tranh thủ đến theo quân.
Cố Thành một tay bế Cố Viêm Viêm, nói với Liễu Nhân Nhân: “Đi thôi, về khu gia
đình, trưa nay anh lấy cơm ở nhà ăn rồi”
Lần này ngại làm phiền vợ chồng Điền Bình Quý nữa, giờ này cũng không tiện ra
tiệm cơm quốc doanh ăn.
Liễu Nhân Nhân “vâng” một tiếng, cô cũng nóng lòng muốn đến xem khu gia đình
thế nào.
Chợt nhớ ra điều gì, Liễu Nhân Nhân hỏi: “Chị dâu Quế Lan còn ở khu nhà tiếp
thân nhân không anh?”
Còn cả vợ chồng Chu Chí An và Du Tiểu Tú nữa.
“Vẫn ở, họ đã dọn về nhà được phân rồi” Cố Thành nói, “Ở ngay tòa nhà phía
sau chúng ta, không xa đâu”
Nhét đồ đạc vào xe Jeep, tay Cố Thành bị thương chưa khỏi hẳn nên người lái xe
lúc này là Tiểu Hà.
Khu gia đình có diện tích rất lớn, tổng cộng xây bốn dãy nhà. Dãy đầu tiên phía
trước là những căn nhà có sân độc lập, số lượng không nhiều, tổng cộng chỉ có
khoảng hai mươi căn.
Nghe nói chỉ có sĩ quan cấp trung đoàn trở lên mới có tư cách xin cấp loại nhà
này.
Phía sau còn ba dãy nhà tầng cao năm tầng, gạch đỏ ngói đỏ, nhìn rất khí phái.
Trong khu gia đình người qua lại tấp nập, có thể thấy rất nhiều người nhà đến
theo quân.
Xe Jeep chạy một mạch, cuối cùng dừng lại trước cổng một căn nhà có sân ở
phía ngoài cùng bên trái.
Liễu Nhân Nhân rất hài lòng với vị trí này, cô vốn không thích suốt ngày phải giao
tiếp với hàng xóm, bên cạnh chỉ có một hộ hàng xóm sẽ đỡ đi rất nhiều phiền toái.
Cố Thành cầm chìa khóa mở cửa.
Sân khá rộng, ở giữa có một con đường nhỏ lát gạch đỏ.
Ngoài ra bên trong trống trơn, chẳng có thứ gì.
Điều khiến Liễu Nhân Nhân ngạc nhiên nhất là khác với nhà cấp ở huyện trước
kia, căn nhà này không phải nhà trệt mà là nhà hai tầng!
Diện tích hai tầng trên dưới xấp xỉ nhau nhưng kết cấu khác biệt.
mua/chuong-271-nha-moihtml]
Tầng dưới là một phòng khách lớn, một phòng bếp, một nhà vệ sinh và một phòng
ngủ.
Cố Thành đã tìm người đóng đồ nội thất nhưng thời gian quá gấp, hiện tại người
trong khu gia đình cần đóng đồ lại nhiều.
Cho nên lúc này đồ đạc trong nhà cũng chưa có mấy. Liễu Nhân Nhân đi xem qua
các phòng, phòng khách chỉ có một bộ ghế sofa gỗ, một cái bàn ăn nhỏ và mấy
cái ghế tựa.
Trong phòng ngủ có một chiếc giường lớn, một cái tủ quần áo.
Phòng bếp càng đơn giản hơn, chỉ có một cái tủ bát, cái này là do Cố Thành tự
tay đóng hồi cô đến thăm thân.
Tầng hai có ba phòng, hai phòng ngủ, một phòng làm việc.
Mấy phòng này đều trống trơn, chưa có đồ đạc gì.
Cố Thành lấy cơm trưa ra, vừa giải thích: “Anh đã đặt thợ mộc trên đảo đóng đồ
nội thất cho mấy phòng rồi, còn cả tủ năm ngăn, rương hòm các thứ nữa, nhưng
phải đợi một thời gian mới lấy được”
Thời gian này ngày nào cũng có người nhà lên đảo theo quân, chưa nói cái khác,
quân đội phân cho nhà mới, nhà nào cũng phải tự tìm người đóng đồ nội thất mới.
Cố Thành là đàn ông con trai, suy nghĩ có thể không chu đáo lắm, anh nói tiếp:
“Em xem trong nhà còn thiếu thứ gì, hôm nào anh đưa em đến chỗ thợ mộc, em
bảo ông ấy đóng cho”
Liễu Nhân Nhân gật đầu, hào hứng nói: “Vâng, để em tính toán kỹ đã”
Trong nhà đúng là phải dọn dẹp trang hoàng lại cho đàng hoàng, nếu không thì
phí hoài căn nhà đẹp thế này.
Liễu Nhân Nhân thật sự không ngờ điều kiện khu gia đình lại tốt đến thế. Trang trí
trong nhà tuy không tinh xảo xa hoa như đời sau.
Nhưng tường trắng sàn gỗ, trong phòng sáng sủa, đơn giản mà vẫn toát lên vẻ
sang trọng. Căn nhà như thế này ở thời đại này tuyệt đối là của hiếm.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Cố Thành trầm giọng nói: “Chúng ta cứ ở tầng một trước, đợi đồ nội thất tầng hai
xong thì chuyển lên”
Im lặng một lát, Cố Thành lại nói: “Phòng trên tầng hai rộng, sau này cho Viêm
Viêm ngủ riêng một phòng. Vừa khéo anh bảo thợ mộc đóng hai chiếc giường
nhỏ”
Liễu Nhân Nhân hơi sững sờ: “. Sao lại đóng cho con tận hai cái giường nhỏ?”
Cố Thành liếc nhìn cô đầy ẩn ý, cười nói: “Cứ chuẩn bị trước, biết đâu sau này
dùng đến”
Liễu Nhân Nhân: “”
Cố Thành nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Ăn cơm trước đi em, lát nữa anh còn phải
đến đơn vị”
Cơm trưa lấy về đã hơi nguội, anh vừa nhóm bếp hâm nóng lại.
Thực đơn hôm nay khá ngon: thịt kho tàu, mực xào hành, đậu phụ kho, món chính
là màn thầu bột mì trắng.
Liễu Nhân Nhân nhận lấy bát đũa anh đưa, liếc nhìn tay anh: “Tay anh bị thương
thế có sao không?”
Cố Thành khẽ lắc đầu: “Không sao, anh chỉ ngồi trong văn phòng thôi, không ra
thao trường đâu”
Liễu Nhân Nhân “à” một tiếng, dặn dò: “Vậy anh mau ăn đi, tối đừng lấy cơm về
nữa, để mình tự nấu ăn tạm cũng được”
Nhà có bếp riêng đúng là tiện, Liễu Nhân Nhân vừa nãy đã xem qua phòng bếp.
Bên trong nồi niêu xoong chảo, dầu muối tương giấm đều có cả, trong tủ bát còn
có lương thực, rau khô, măng khô và nấm khô cô gửi từ quê lên.
Lát nữa cô đi Hợp tác xã mua thêm ít đồ là có thể tự nổi lửa nấu cơm.
Cố Thành bận thật sự, ăn cơm xong là vội vàng đi ngay.
Trong nhà rất sạch sẽ, Liễu Nhân Nhân lau dọn qua loa một chút rồi ôm Cố Viêm
Viêm ngủ trưa.
Ngủ dậy, cô xách giỏ đưa Cố Viêm Viêm đi Hợp tác xã mua đồ.
Nhắc mới nhớ, trong nhà còn quên chưa sắm một thứ. xe đạp.
Theo quan sát của cô, Hợp tác xã trên đảo không bán xe đạp, quay đầu lại vẫn
phải đi thành phố Thanh một chuyến mua một chiếc về, nếu không sau này đi đâu
cũng bất tiện.